Ở trong lòng Dương Thận, Diệp Viễn mới là mục tiêu cuối cùng của hắn ta.
Giết một trăm tên Dịch Khánh Tường cũng không quan trọng bằng giết một tên Diệp Viễn.
Cho nên lúc hắn ta đối phó với bọn Dịch Khánh Tường, Dương Thận mới không dùng hết toàn lực.
Có thể giết chết bọn họ thì tất nhiên là tốt, không giết chết bọn họ cũng không sao.
Quan trọng nhất chính là Diệp Viễn phải chết.
Vì người khởi xướng tất cả mọi chuyện chính là Diệp Viễn.
Dương Thận nhìn động tác chậm rãi của Diệp Viễn, khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên cười gằn. Sau đó, kiếm của hắn ta như hóa thành một dải lụa bổ vào đầu Diệp Viễn.
Nhưng mà ngay lúc kiếm của Dương Thận sắp đâm vào mặt Diệp Viễn thì thanh kiếm đó hơi dừng lại, tựa như đông cứng lại ở không trung.
Thân hình của hắn ta không thể tiến lên.
Tựa hồ ở trước mặt Dương Thận có không gian vô cùng vô tận đang chờ hắn ta chuyển kiếp.
Kiếm của hắn ta có thể chém tan tầng tầng lớp lớp không gian, nhưng lại không thể chạm vào người Diệp Viễn.
Hai pháp tắc cao nhất va chạm mạnh vào nhau.
“Ha ha ha, vô dụng! Ở trước mặt thời gian pháp tắc, mọi thứ đều là hư vô! Đi chết đi!”
Dương Thận cười như điên, ánh sáng rực rỡ trên người hắn ta nở rộ, trường kiếm lại tiến về trước hơn tấc.
Thanh kiếm đó cách đỉnh đầu Diệp Viễn chưa đầy một tấc.
Ánh kiếm lạnh thấu xương ép Diệp Viễn đến mức hắn hơi không mở mắt ra được.
Trái tim tất cả mọi người đều nhảy đến cổ khi nhìn cảnh chấn động lòng người này.
Sắc mặt đám người Bách Lý Thanh Yên trắng bệch, trên mặt họ lộ vẻ rất lo lắng.
Thanh kiếm này mà đâm xuống thì Diệp Viễn sẽ chết mất!
Nhưng mà ngay tại lúc này, vô số sợi dây màu xanh da trời trên người Diệp Viễn điên cuồng lan tràn như nhện phun tơ.
Dương Thận biến sắc. Vì những sợi dây này càng để lâu càng nhiều, nó nhanh chóng quấn quanh bao vây hai người bọn họ.
Người ngoài hoàn toàn không nhìn rõ bên trong.
“Cái này... Đây là vật gì?” Đỗ Như Phong biến sắc, lão ta hỏi.
Anh mắt Tiểu Đồng cũng lộ ra vẻ kinh hãi, nó nói: “Vật này... Tựa hồ là một thứ tương tự với sức mạnh của thế giới chi lực, nhưng tựa hồ lại có chỗ không giống. Nếu ta đoán không lầm, Diệp Viễn đã thắng!”
Anh mắt Đỗ Như Phong đông cứng lại, lão ta nói: “Thế này là thắng? Không biết chắc bên trong xảy ra chuyện gì đâu!”
Tiểu Đồng nói: “Mặc dù không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn một chiêu này không giống bình thường. Bởi vì... Ngay cả ta cũng cảm thấy nguy hiểm!”
Đỗ Như Phong nghe vậy thì kinh ngạc đến biến sắc, vì lão ta biết Tiểu Đồng là như thế nào.
Nếu ngay cả nó cũng có cảm giác được nguy hiểm, thì chắc chắn chùm dây màu xanh da trời kia cực kỳ đáng sợ.
Trong chùm dây, hai tròng mắt Diệp Viễn lộ ra sự xanh thẳm, trường kiếm của hắn rung động, trực tiếp đẩy kiếm của Dương Thận ra.
Ánh mắt Dương Thận lạnh lùng, hắn ta kinh hô: “Cái này... Sao có thể có điều này? Thời gian pháp tắc!”
Dương Thận ra sức thúc giục thời gian pháp tắc. Thế nhưng, thời gian pháp tắc giống như hoàn toàn mất liên lạc với hắn ta, hắn ta cũng không cảm ứng được nó.