Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi cười cái gì!" Mặt Vệ Thành trầm như nước.

"Cười cái gì sao? Ta cười ngươi ngu xuẩn đấy! Tên La Thông kia đến Bạch Vũ Vực của chúng ta để rèn luyện, chẳng lẽ ngươi cho là hắn sẽ không đến thánh địa Xích Hà sao? Hắn đã là bại tướng dưới tay thiếu chủ từ lâu, giờ các ngươi lại muốn thiếu chủ đi đối chiến với hắn, há chẳng phải là chuyện rất buồn cười sao?" Ngũ Tư Viễn cười to nói.

"Ngươi nói cái gì! Cái tên thiếu chủ Vô Lượng Cảnh của các ngươi có thể đánh bại được gã La Thông kia sao? Ngũ Tư Viễn, ngươi cho rằng Vệ Thành ta là người ngu à?" Vệ Thành cười lạnh nói.

Thực lực của tên La Thông kia hắn hiểu rõ nhất, mặc dù cảnh giới của hắn cao hơn La Thông một chút nhưng căn bản khi ở trước mặt La Thông hắn không có sức đánh trả.

Sau khi gặp qua La Thông, Vệ Thành mới biết được thế nào gọi là thiên tài chân chính!

Nhưng bây giờ Ngũ Tư Viễn lại nói Diệp Viễn đánh bại La Thông, đây đúng là chuyện buồn cười lớn nhất thiên hạ!

La Thông cao hơn Diệp Viễn một đại cảnh giới, hơn nữa hắn cảm ngộ ý cảnh cực cao, Diệp Viễn muốn thắng hắn là chuyện không có khả năng!

"Ha, có tin hay không thì tùy ngươi. Chuyện này trên dưới thánh địa Xích Hà của ta đều tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ còn có thể là giả?" Ngũ Tư Viễn khinh thường nói.

Tất nhiên là Vệ Thành không tin, nhưng Ngũ Tư Viễn vẫn một mực gọi tên La Thông, hiển nhiên La Thông đã đi qua thánh địa Xích Hà.

Nhưng lúc này Diệp Viễn vẫn hoàn hảo không hề bị hao tổn gì khiến Vệ Thành không khỏi dấy lên nghi ngờ.

Theo lý thuyết thì La Thông ở thánh địa Vân Khuyết sau đó đi đến thánh địa Xích Hà, nếu Diệp Viễn đã giao thủ với La Thông thì trên người không thể nào không lưu lại vết thương.

"Phải không? Là lừa hay ngựa chỉ cần kéo ra ngoài dạo bộ vài vòng thì biết ngay!"

Trong lòng Vệ Thành động một cái, sắc mặt không thiện chí nhìn về phía Diệp Viễn.

Hai bên bây giờ đang là ba đấu ba, ngoài ra còn có hai vị trưởng lão kiềm chế, hắn muốn dò xét độ sâu cạn của Diệp Viễn thì dễ như trở bàn tay!

Trong lúc nói chuyện, Vệ Thành đã lấy tốc độ cực nhanh lướt về hướng Diệp Viễn.

"Thiếu chủ cẩn thận!"

Tuy rằng Vương Tán có hơi xem thường Diệp Viễn một chút nhưng dù sao thì Diệp Viễn vẫn là thiếu chủ của thánh địa Xích Hà, làm sao có thể để người ngoài khi dễ?

Nhưng mà thân hình hắn chưa kịp động thì đã bị Ngũ Tư Viễn kéo lại.

"Ngũ Tư Viễn, ngươi làm gì vậy!" Vương Tán tức giận nhìn Ngũ Tư Viễn.

Hiển nhiên là hắn vô cùng bất mãn đối với hành động của Ngũ Tư Viễn. Thiếu chủ đang gặp nạn bọn họ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?

"Hãy chờ xem, tên thiếu chủ này của chúng ta cũng không phải người bình thường! Vệ Thành còn lâu mới khi dễ được hắn!" Ngũ Tư Viễn cười nói.

"Grào!"

Thân hình Vệ Thành còn cách Diệp Viễn tám trượng, bỗng nhiên một con hắc giao đột ngột xuất hiện ở giữa hắn và Diệp Viễn.

Cảm nhận được một cỗ nguy hiểm xông lên đầu, thân hình Vệ Thành nhanh chóng khựng lại.

Nhìn thấy Hắc Phong, sắc mặt của ba người của thánh địa Vân Khuyết đều đại biến!

"To gan dám mạo phạm chủ nhân, đáng chết!" Hắc Phong lạnh lùng nói.

"Bỏ đi Hắc Phong, không cần so đo với hắn." Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Uy áp của yêu thú tầng tám đại viên mãn được thả ra khiến Vệ Thành có cảm giác như sắp chết đi!

Nhưng việc càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là con hắc giao này lại gọi Diệp Viễn là chủ nhân!

Một tên Vô Lượng Cảnh lại mang theo bên mình một nô bộc là yêu thú tầng tám đại viên mãn. Cái này… cái này cũng thật quá xa xỉ đi?

"Vâng, Chủ nhân!"


Nghe thấy Diệp Viễn nói, Hắc Phong thuận lời ngoan ngoãn lui sang một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK