Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do đám thú hoang và dược tinh đều đã bỏ chạy nên cả đường cũng không còn trở ngại gì.

Đám võ giả gần như không gặp phải cản trở mấy đã vào được chỗ sâu trong Vạn Cổ Dược Viên.

Nơi này đã vượt ra khỏi khu trăm vạn năm, nằm ở sâu trong cùng Vạn Cổ Dược Viên. Nếu như không có chấn động lần này thì đám võ giả gần như không thể đến được đây.

Nhóm người Dược Viễn đã hồi lại sức cùng theo đoàn người đi vào khu bọn họ chưa từng đặt chân đến.

“Các ngươi xem kìa, kia chính là Tử Đằng Huyền năm mươi vạn năm!”

“Kia là Kim Dương Lũ ba mươi vạn năm!”

Đám võ giả ngạc nhiên kêu lên, một khu lớn như vậy đâu đâu cũng đều là linh dược cấp cao.

Chỗ này đều là những linh dược phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí là bỏ mạng vì nó mới có thể gặp được ở khu vực phía ngoài. Nhưng ở đây, đâu đâu cũng thấy chúng.

Nhưng lúc này bọn họ lại hoàn toàn không quan tâm đến việc hái những linh dược này.

Mọi người đều đang đổ dồn về nơi chấn động mãnh liệt nhất, không ai muốn bị tụt lại phía sau người khác.

Theo sự thâm nhập của mọi người, chấn động của nguyên lực lại càng ngày càng mãnh liệt. Một vài võ giả còn đang mắc kẹt ở lằn ranh cảnh giới đều trực tiếp đột phá cảnh giới dưới xung kích của luồng nguyên lực này!

Nguyên lực nồng đậm như vậy càng thêm củng cố niềm tin của mọi người.

Thứ xuất thế lần này chắc chắn là linh dược thần cấp!

Diệp Viễn đang đi bỗng nhíu mày dừng chân lại.

“Sao vậy, đại nhân?” Võ La hỏi.

“Các người hộ pháp cho ta, cảnh giới của ta xung kích với nguyên lực này, sắp không áp chế nổi nữa rồi!” Diệp Viễn nói.

Đám người Ngao Khiên nghe vậy không kìm được mừng vui khôn xiết.

Mọi người ngay lập tức tìm một nơi hẻo lánh để Diệp Viễn bắt đầu đột phá.

Diệp Viễn đã dừng lại ở Đạo Huyền tầng một này một khoảng thời gian không ngắn. Theo cảm ngộ ý cảnh đột nhiên tăng vọt khiến nguyên lực của hắn đã sớm đạt đến Đạo Huyền tầng một đỉnh phong.

Bị xung kích bởi nguyên lực cuồng bạo như vậy khiến cảnh giới của hắn sớm đã không áp chế nổi muốn đột phá lên Đạo Huyền tầng hai.

Một canh giờ sau, đế khí trong biển nguyên lực của Diệp Viễn dâng trào, nồng đậm hơn chục lần so với trước đây!

“Khà khà, không nói đến cảm ngộ ý cảnh thì Đạo Huyền tầng hai này của đại nhân cũng không kém gì Đạo Huyền sơ kỳ đỉnh phong của võ giả bình thường!” Khương Thái Thương cảm thán.

Đám người Ngao Khiên gật đầu, vô cùng tán thành câu nói này.

Lúc Diệp Viễn đột phá, đế khí cuồng bạo vô cùng, Đạo Huyền tầng ba bình thường quả thực cũng không thâm hậu được như Diệp Viễn.

Mỗi tầng thiên địa trong Đạo Huyền Cảnh đều có sự chênh lệch vô cùng lớn.

Cho dù võ giả bình thường có tu luyện hàng trăm năm cũng chưa chắc đã có thể đột phá một tầng cảnh giới nhỏ.

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ta sợ rằng công pháp tên Linh Chá kia đưa cho chỉ có nửa quyển đầu. Nếu ta đoán không lầm thì nửa quyển sau của công pháp có lẽ được viết bằng văn tự Thần Minh. Đó mới chính là tinh túy của công pháp này!”

Diệp Viễn càng tu luyện càng cảm thấy “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” uyên thâm.

Hiện giờ Diệp Viễn đã đến Đạo Huyền Cảnh, nhưng hắn lại cảm thấy còn chưa đủ.

Người đời truyền lại, Linh Chá Thần Vương lúc đó chỉ giành được nửa quyển đầu “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, tin đồn này e rằng cũng không phải sự thực.

Từ sau khi bản thân hắn lĩnh ngộ được “Thần Hồn Dược Điển” thì càng hiểu sâu hơn về pháp tắc thần đạo.

Hắn dám chắc, nếu Linh Chá Thần Vương chỉ đoạt được nửa quyển đầu thì tuyệt đối không thể nào đạt đến trình độ khủng bố như vậy.

Ba người Ngao Khiên đều không biết Linh Chá Thần Vương là sự tồn tại như thế nào, nhưng Nguyễn Song Châu lại vô cùng rõ ràng.

Nghe Diệp Viễn nói vậy thì Nguyễn Song Châu lập tức trừng lớn mắt, nói: “Thứ… thứ đại nhân tu luyện, vậy… vậy mà lại là Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết?”

Diệp Viễn cười nói: “Năm đó ta giúp tên kia luyện chế một viên đan dược huyền cấp, nên hắn tặng ta công pháp này coi như thù lao.”

Nguyễn Song Châu suýt chút nữa trừng rớt cả tròng mắt, dùng Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết làm thù lao thì dùng đầu gối cũng nghĩ ra được viên đan dược kia nghịch thiên đến mức nào!

“Song Châu, Linh Chá Thần Vương kia ghê gớm lắm sao?” Khương Thái Thương không phục nói.

Lúc hắn thành danh thì danh tiếng của Linh Chá Thần Vương còn chưa hiển hách gì cho nên hắn vốn chưa từng nghe nhắc đến đại danh của Linh Chá Thần Vương.

“Đâu chỉ lợi hại đâu! Công pháp mà đại nhân tu luyện được xưng là công pháp đứng thứ hai Thần Vực đấy! Chủ tu công pháp Linh Chá Thần Vương đứng thứ hai trong Thập Đại Thần Vương, ngươi nói xem có ghê gớm không?” Nguyễn Song Châu thán phục nói.

“Thập Đại Thần Vương? Lợi hại lắm sao?” Ngao Khiên không hiểu.

Lúc này Diệp Viễn lại gật đầu, nói: “Mấy người như Tôn Mạn cũng không là gì so với Thập Đại Thần Vương. Nếu thực so ra thì ta nghĩ thực lực của Long Đằng tiền bối hẳn là ngang ngửa với bọn họ.”

“Lợi… lợi hại đến vậy sao?” Lúc này, Ngao Khiên cũng đã phục rồi.

Đời này Ngạo Thiên không phục ai cả, duy chỉ tin phục Long Đằng.

Hắn biết cho dù hắn được xưng tụng là cường giả số một Long tộc, nhưng thực lực của hắn quả thực còn kém xa Long Đằng.

Diệp Viễn gật đầu nói: “Không phải thực lực khi Long Đằng tiền bối còn ở Long tộc mà là thực lực sau khi gặp được Phương Thiên tiền bối! Ài… Xem ra phải nghĩ cách lấy được nửa quyển công pháp còn lại mới được!”

Đời trước, Diệp Viễn cũng không để ý đến công pháp, dù cho có nhận được Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết thì Diệp Viễn cũng chưa từng nghĩ sẽ tu luyện.

Nhưng đời này, Diệp Viễn lại vô cùng khao khát công pháp.

Đặc biệt là sau khi nhận thức được uy lực của Thần Hồn Dược Điển, Diệp Viễn càng khát vọng có được phần còn lại của Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết.

“Các người nhìn kìa, đó… đó chính là Đạo Linh Thụ! Thật sự là Đạo Linh Thụ kìa!”

“Không ngờ trong Vạn Cổ Dược Viên lại có Đạo Linh Thụ trong truyền thuyết! Đạo Linh Thụ là cây thời thần đạo đấy!”

“Nghe nói Đạo Linh Thụ năm vạn năm mới nở hoa, năm vạn năm mới kết quả một lần, lại thêm năm vạn năm mới chín! Nghe nói chỉ cần ăn Đạo Linh Quả chín là có thể đột phá thẳng lên Thần Cảnh!”

“Trên… trên cây hình như đã ra quả, chẳng lẽ… chẳng lẽ đó chính là Đạo Linh Quả trong truyền thuyết?”

Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức bắt đầu trở nên không bình thường.

Ở trong thời đại không cách nào đột phá Thần Cảnh này vốn không có ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Đạo Linh Quả có thể trực tiếp đột phá Thần Cảnh này.

Mọi người đều nín thở nhìn Đạo Linh Quả không chớp mắt.

“Vù vù vù…”

Mấy người không nhịn được bật khỏi mặt đất xông về phía Đạo Linh Thụ.

Thực lực của mấy người này cực mạnh, người kém nhất cũng là cường giả Thần Vương Cảnh.

Những người còn lại nào chịu tụt lại phía sau, thấy mấy người này xông về phía Đạo Linh Quả cũng đều bay về phía đó.

“Vù…”

Vài hỏa quang mạnh mẽ lướt qua, trong nháy mắt nó thiêu đốt mấy cường giả Thần Vương đầu tiên lao về phía Đạo Linh Quả thành tro bụi!

“Có đại trận bảo hộ! Đạo Linh Thụ có trận pháp bảo hộ! Mọi người không được tiến lên!” Có người hét lớn.

Nhưng đã muộn mất rồi, có vài người theo ngay sau đó vốn không kịp rút về đều bị trận pháp thiêu đốt thành hư vô.

Trận pháp này cũng thật đáng sợ, ngay đến cả cường giả Thần Vương cũng không làm được điều gì.

Lúc này, một lão giả tách khỏi đám người, bước lên phía trước nói: “Đây chính là đại trận Hỗn Nguyên Phần Thiên Diệt Tuyệt – đại trận thần cấp thượng cổ, mọi người đừng manh động. Ngay đến cả cường giả thần đạo cũng chưa chắc đã có thể đột phá được trận pháp này đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK