Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn ám đạo nữ tử này tuy xấu xí, lại là có tâm tư tinh tế đến như thế, dường như có thể nhìn thấu tâm tư người khác.

Luyện dược sư đều được mọi người coi là y đạo, tất nhiên chẩn đoán bệnh tình cho người là chuyện thường ngày.

Y đạo của Diệp Viễn cũng không cần nói, bệnh tình bình thường hắn chỉ cần hơi quan sát một chút là có thể phán đoán một hai.

Thế nhưng vừa rồi hắn nhìn nữ tử xấu xí này hồi lâu, lại không thu hoạch được gì, thật đúng là có chút ngứa nghề.

Nghiên Nhi nghe lời này thì lại khinh thường nói: “Ngươi mới chỉ là một Đan sư sơ cấp, giả trang con sói già vẫy đuôi cái gì chứ? Cho dù là đại Đan sư, thậm chí là Đan Vương tới, cũng chưa chắc có người dám cuồng vọng như vậy đâu!”

Diệp Viễn thản nhiên nhìn Nghiên Nhi một chút, mở miệng nói: “Nghiên Nhi cô nương khí huyết hơi thiếu hụt, sắc mặt hơi trắng, hẳn là mấy tháng trước đó vừa mới bị nội thương vô cùng nghiêm trọng. Bây giờ mặc dù thương thê’ đã khỏi hẳn, nhưng chỉ sợ còn chưa bù đắp được tinh huyết hao tổn. Thượng Thanh tông đòi ô Lan Linh Chi, sợ rằng đây là thứ vị tiếu thư này cho Nghiên Nhi cô nương bố sung tinh huyết đúng không?”

Lần này Nghiên Nhi thật sự kinh ngạc, Diệp Viễn nói vậy không sai chút nào!

Nếu như thương thế của Nghiên Nhi chưa lành, Diệp Viễn nhìn ra thì cũng không có cái gì ghê gớm.

Thế nhưng là thương thế của nàng dường như đã khỏi hẳn, người bình thường chỉ nhìn từ bề ngoài tuyệt đối sẽ không nhìn ra mấy tháng trước nàng từng chịu qua nội thương vô cùng nghiêm trọng!

Lần kia bảo vệ tiểu thư, nàng bị thương đến suýt chút nữa bỏ mình.

Nhưng từ đó đến nay đã qua mấy tháng, thương thế của nàng gần như là đã khỏi hoàn toàn, mà tinh huyết bị hao tổn cũng đã khôi phục hơn phân nửa, ô Lan Linh Chi này cũng chỉ là dùng để bù đắp đầy đủ tinh huyết, để tránh chậm trễ về sau tu hành.

Từ bên ngoài nhìn vào, nàng đã không khác người bình thường.

Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Viễn vẫn nhìn một chút đã nhìn ra!

Một Đan sư sơ cấp nho nhỏ, lại có nhãn lực bậc này sao?

Nữ tử xấu xí cũng kinh ngạc nói: “Công tử lại có nhãn lực như vậy, nói không sai chút nào! Xem ra ta và Nghiên Nhi đều trông mặt mà bắt hình dong, xem nhẹ công tử, Ly Nhi xin tạ lỗi với công tử.”

Nói xong, lại nhún người làm cái vạn phúc với Diệp Viễn.

Diệp Viễn vội vàng làm cái thủ thế nâng lên, cười nói: “Tiểu thư không cần đa lễ như vậy! Thì ra tiểu thư gọi là Ly Nhi, thật sự là tên rất hay.”

“Công tử quá khen, còn không biết tục danh của công tử.” Ly Nhi hỏi.

Diệp Viễn nói: “Tại hạ họ Diệp, tên một chư Viễn.”

“Thì ra là Diệp công tử, mời Diệp công tử chẩn bệnh cho Ly Nhi một phen đi.” Nói xong, Ly Nhi lần nữa duỗi ra ngọc thủ.

“Nghiên Nhi cô nương, hiện tại ta có thể xem giúp Ly Nhi cô nương một chút sao?” Diệp Viễn không có lập tức đưa tay, mà là quay sang phía Nghiên Nhi nói.

Nghiên Nhi chu miệng lên, tức giận nói: “Tiểu thư cũng đồng ý rồi, ta không đồng ý có làm được cái gì chứ?”

Diệp Viễn cười ha ha một tiếng, duỗi hai ngón tay ra đụng vào cổ tay của Ly Nhi.

Vừa nhìn thấy cánh tay ngọc non mềm kia của Ly Nhi, Diệp Viễn không khỏi sững sờ.

Cánh tay kia bóng loáng long lanh giống như dương chi bạch ngọc, phảng phất như không có ớ nhân gian.

Cánh tay này, gần như có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.

Nhìn lại khuôn mặt hơi có chút khiếp người kia của Ly Nhi, Diệp Viễn cảm nhận được tương phản cực kỳ mãnh liệt!

Diệp Viễn cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hai thái cực như vậy, làm sao lại đồng thời xuất hiện trên người của một nữ tư?

“Diệp công tử?” Ly Nhi mở miệng nhắc nhở.

Lúc này Diệp Viễn mới lấy lại tinh thần, xấu hổ cười nói: “Thật có lỗi, thất thần.”

Nói xong, Diệp Viễn nhắm mẳt lại, vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu chẩn bệnh cho Ly Nhi.

Lông mày Diệp Viễn dần dần nhíu lại, càng nhăn càng sâu.

Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Viễn, Ly Nhi mở miệng hỏi: “Diệp công tử đã nhìn ra cái gì rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK