Nhưng mà trước mặt Bùi Văn Cường, hắn không tiện phát tác, chỉ có thể ở một bên buồn bực.
“Ha, ba người các ngươi thân cận hơn một chút, lần này toàn bộ mặt mũi của ta phải dựa vào các ngươi rồi! Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên lên đường thôi.” Bùi Văn Cường nói.
Nghiệp Thành, là thành trì lớn nhất ở phía nam của Thánh Địa Xích Hà, cai quản cả trăm thê’ lực lớn nhỏ ở vùng phụ cận.
Lần này Thánh Địa Xích Hà tổ chức cuộc thi tuyển chọn Chuẩn Thánh Tử, nơi này đương nhiên sẽ trớ thành phân khu thi đấu.
Mấy ngày nay, rất nhiều người tới Nghiệp Thành đều là để xem cuộc so tài này.
Mà những thiên tài đến dự thi này đều là do phủ thành chủ chiêu đãi.
Có điều chỉ là mấy trăm người, đối với thành lớn như Nghiệp Thành thì chẳng tính là cái gì.
“Bùi Văn Cường, nghe nói lần này ngươi lượm được món hời lớn, lần này mang một lúc tới tận sáu cái bia đỡ đạn tới à!”
Đám người Bùi Văn Cường vừa mới vào cửa thì đúng lúc đụng phải một đám người khác, một người đi đầu trong đám người đó liền mở miệng giễu cợt.
“Ngũ Kiếm Thanh, mấy năm không gặp, sao miệng của ngươi vẫn cứ thối như vậy chứ! Ta mang tới là bia đỡ đạn, chẳng lẽ ngươi mang tới không phải là bia đỡ đạn hay sao?” Bùi Văn Cường cả giận nói.
“Ha ha, chỉ sợ lần này làm ngươi thất vọng rồi! Thành Ngưỡng Nguyên chúng ta lần này thực sự có một kỳ tài, việc có được một danh ngạch tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền! Bành Yến, còn không nhanh tới bái kiến Bùi thành chủ?”
Một người trẻ tuổi vô cùng nội liễm đi ra từ sau lưng Ngũ Kiếm Thanh, thi lễ với Bùi Văn Cường nói: “Vãn bối Bành Yến, bái kiến Bùi thành chủ.”
Bùi Văn Cường biến sắc nói: “Vô Lượng tầng bảy!”
Cũng không trách Bùi Văn Cường kinh ngạc như vậy, có thể ở độ tuổi này đạt tới Vô Lượng cảnh tầng bảy, tuyệt đối là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Phải biết là sáu người Bùi Văn Cường mang tới lần này, cao nhất cũng chỉ là Vô Lượng cảnh tầng sáu.
Ngũ Kiếm Thanh thấy vậy đắc ý nói: “Thực lực của Bành Yến còn mạnh hơn so với ngươi tưởng tượng nhiều! Lần này có hắn ở đây, việc đạt được một danh ngạch tuyệt đối không có vấn đề! Sao hả, có phải là có cảm giác bị chèn ép không? Ha ha ha…”
Bùi Văn Cường đen mặt lại nói: “Người đừng có đắc ý vội! Lần này so tài không chỉ so về cảnh giới, lĩnh ngộ ý cảnh cũng rất quan trọng!”
Ngũ Kiếm Thanh cười to nói: “Cái này cũng không nhọc ngươi đến quan tâm, lĩnh ngộ ý cảnh của Bành Yến, tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với đám rác rưởi ngươi mang tới này!”
Lĩnh ngộ ý cảnh xác thực rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cảnh giới. Nhưng mà có thể ở độ tuổi này đột phá đến Vô Lượng cảnh hậu kỳ, ý cảnh lĩnh ngộ được sao có thể kém?
Ngũ Kiếm Thanh đến từ thánh địa Ngũ gia, thế lực Ngũ gia này ngang cơ với Bùi gia, hơn nữa rất không hợp nhau. Cho nên hắn đến châm chọc Bùi Văn Cường cũng là chuyện bình thường.
Lần này có thể tìm được một thiên tài Vô Lượng tầng bảy, có thể nói Ngũ Kiếm Thanh này cực kỳ hăng hái.
“ồ? Trong sáu người ngươi mang tới này, vẫn còn có một người chưa cả tới Thần Du Cảnh tầng tám? Bùi Văn Cường, bây giờ ngươi cai quản hai thành trì mà đến sáu người Vô Lượng cảnh cũng không tìm được, lại còn muốn tìm một tên Thần Du cảnh phế vật đến để bố sung? Ha ha ha, thật là cười chết ta rồi.”
Ngũ Kiếm Thanh chợt phát hiện Diệp Viễn trong đám người, càng là càn rỡ cười lên.
Ánh mặt Bành Yến cũng nhìn Diệp Viễn, tất cả trong mắt đều là giễu cợt và khinh thường.
Võ giả tới tham gia cuộc tranh tài này, trên căn bản đều là Vô Lượng cảnh. Những số ít võ giâ Thần Du cânh kia, đều là thê’ lực tuyển thủ nhỏ, căn bản là không ra gì.
“A… Dương Văn Miếu! Là Dương Văn Miểu!”
Đột nhiên, ngoài cửa dịch quán rối loạn lên, toàn bộ đều là những cô nương mê trai thét chói tai.
Kèm theo những tiếng thét chói tai này là một đám người đi vào dịch quán.
“Dương Sâm đại nhân!”
Lần này thành chủ dẫn đội tới, một người trung niên thấy hắn thì lập tức rối rít thi lễ với người này.
Một người thiếu niên tuấn tú dáng dấp còn xinh đẹp hơn so với nữ nhân ở phía sau hắn có khí thế vô cùng cường đại.