"Chuyện gì đang xảy ra?"
Trong đám người, một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên.
Mọi người ghé mắt nhìn qua, thì ra là Tần Thiên.
Bọn họ đều đang khiếp sợ với hành động Diệp Viễn, lại không phát giác người vừa mới hoàn thành một hành động vĩ đại là Tần Thiên không biết đã ra khỏi Kiếm Trủng vào lúc nào.
Khi hắn thành công vượt qua tầng thứ mười một, hắn cũng biết toàn bộ học phủ đều sẽ vì thế mà chấn động.
Tuy nhiên, Tần Thiên sớm đã quen với loại thái độ kinh ngạc cùng khiếp sợ này.
Đối với thiên tài chân chính mà nói, hưởng thụ những thứ này là chuyện đương nhiên.
Chỉ là sau khi hắn đi ra thì lại phát hiện mọi chuyện cũng không giống như hắn dự liệu.
Mọi người ở đây xác thực đều đang khiếp sợ, nhưng cách mà bọn họ khiếp sợ hình như hơi sai sai.
Theo lý thuyết thì hắn là tiêu điểm, khi hắn đi ra mọi người cần phải lập tức phản ứng lại, sau đó nhảy nhót hoan hô, chúc mừng.
Nhưng bây giờ sau khi hắn đi ra lại phát hiện không có ai chú ý đến hắn.
"A? Là Tần Thiên sư huynh. Tần Thiên sư huynh, huynh mau nhìn tiểu tử trên màn sáng kia."
Tần Thiên nhíu mày lại, có chút ngạc nhiên nhìn về phía màn sáng.
Hắn thật tò mò, chuyện gì có thể che lấp quang mang chuyện hắn xông qua tầng thứ mười một.
Tần Thiên không phải người háo danh, chỉ là hắn đã quen với hào quang của nhân vật chính, muốn được mọi người thán phục.
Hiện tại vậy mà lại không có ai thán phục hắn khiến hắn có chút không thích ứng được, có chút... không thoải mái.
Khi hắn nhìn thấy hình dáng của Diệp Viễn, ánh mắt Tần Thiên hơi ngưng lại.
"Bao lâu rồi?" Tần Thiên trầm giọng nói.
Triệu Thấm cũng cẩn thận nói: "Đã nửa canh giờ. Tần Thiên sư huynh, cái này... Phải làm sao đây?"
"Còn có thể làm sao? Mau báo lên học phủ, mời lão sư tới. Diệp Viễn phá hoại Kiếm Trủng, tội đáng giết." Tần Thiên trầm giọng nói.
Triệu Thấm vội vàng nói: "Ta... để ta mời Phàn lão sư tới."
Dứt lời, Triệu Thấm móc ra một lá bùa, trực tiếp truyền chuyện ở đây đi.
Tại học phủ Võ Mông, bất luận một thanh kiếm trong Kiếm Trủng thì đều không được rút ra. Bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Chỉ cần có người rút ra một thanh kiếm, thì tất cả kiếm của tầng đó sẽ đều phát động công kích với hắn.
Đòn công kích này hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc với những pháp tắc kiếm đạo kia.
Với thực lực bây giờ của Tần Thiên, nếu rút ra một thanh kiếm tại tầng thứ nhất thì cũng chết chắc.
Trong lịch sử của học phủ Võ Mông, có không ít người đầu óc nóng lên liền rút kiếm, thế nhưng không ai có thể còn sống sót.
Mà muốn vượt cửa thành công, thì phải phá tan sự phong tỏa của hơn trăÂm thanh kiếm.
Cho nên hành động của Diệp Viễn mới có thể gây nên phản ứng lớn như vậy, khiến cho mọi người hoàn toàn quên đi chuyện Tần Thiên vượt qua tầng thứ mười một.
Nếu như đổi lại là người bên ngoài thì Tần Thiên cũng không tức giận như thế này.
Nhưng người kia lại là Diệp Viễn, một kẻ đã chắc chắn bị xử tử hình trong mắt hắn.
Không lâu sau, Phàn lão sư đi tới Kiếm Trủng.
Nhìn thấy Diệp Viễn trên màn sáng, mặt lão không khỏi biến sắc, nói: "Hắn làm sao làm được như vậy? Lẽ nào... tầng thứ nhất Kiếm Trủng xảy ra vấn đề?"
Tần Thiên tiến lên phía trước nói: "Phàn lão sư, có người nói rằng Kiếm Trủng đã tồn tại hơn trăm vạn năm cũng chưa bao giờ xuất hiện qua dị trạng như này. Hiện tại, Diệp Viễn chỉ sợ là đã dùng loại phương pháp nào đó phá đi trật tự của tầng thứ nhất."
Phàn lão sư gật đầu nói: "Tần Thiên nói có lý, trước tiên để ta vào xem tình huống, nếu quả thật là hắn phá hư trật tự của tầng thứ nhất, vậy thì giết không tha."
Nói xong, Phàn lão sư lập tức xoay người tiến vào tầng thứ nhất của Kiếm Trủng.
"Ngươi tên là Diệp Viễn? Ngươi đã làm cái gì mà khiến cho toàn bộ kiếm của tầng thứ nhất này đều mất kiểm soát vậy?" Phàn lão sư chất vấn.
Nhưng mà Diệp Viễn dường như không nghe thấy gì hết, vẫn đứng im thì thào gì đó với trường kiếm.
Giống như là... bằng hữu lâu năm vậy.
Sắc mặt Phàn lão sư trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ động lướt vào bên trong Kiếm Trủng.
Nhưng mà ngay lúc thân thể của hắn vừa mới tiến vào trong Kiếm Trủng một chút, tất cả kiếm của tầng thứ nhất đều phát sinh ra tiếng rít chói tai.
"Ầm ầm..."
Tất cả kiếm đều rung động liên tục, chuẩn bị bay lên khỏi mặt đất.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Phàn lão sư đại biến, một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến trái tim hắn.
Hắn muốn lui lại, nhưng mà đã không kịp.
"Keng keng..."
Tất cả trường kiếm đột ngột bay lên từ mặt đất, giết tới chỗ Phàn lão sư.
Phàn lão sư là cường giả cảnh giới Quy Khư, thực lực cường hãn, lúc này không kịp lui ra thì điều động một cỗ khí tức cường đại, đón nhận những trường kiếm kia.
"Oành."
Một tiếng động thật lớn vang lên, Phàn lão sư loạng choạng rời khỏi phạm vi Kiếm Trủng.
Sau khi Phàn lão sư bị đẩy lui, vô số trường kiếm bay lượn trên không trung một lát rồi trở về chỗ cũ một lần nữa.
Vẻ mặt Phàn lão sư kinh sợ, trong lòng vẫn còn sợ hãi với cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn, trong mắt đầy vẻ không dám tin tưởng.
Những thanh kiếm này cũng không có bị vượt kiểm soát.
Vừa rồi nếu như hắn tiến sâu thêm một chút thì sợ là không thể dễ dàng đi ra như vậy.
Mà Diệp Viễn thì dường như không hề biết chuyện vừa mới phát sinh, hắn vẫn đứng tại chỗ thì thầm một mình như là bị quỷ ám.
Trong đại sảnh lúc này đã sớm loạn như ong vỡ tổ.
"Kiếm của tầng thứ nhất cũng không phải bị vượt tầm kiểm soát. Phàn lão sư suýt chút nữa phải đấu một trận với trường kiếm kìa."
"Ông trời ơi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao tiểu tử kia ở bên trong lại có thể bình yên vô sự?"
"Tại sao ta có cảm giác, những thanh kiếm này đều bị tiểu tử kia khống chế?"
"Điều này... điều này không có khả năng?"
...
Tần Thiên nhìn màn sáng, trên mặt lộ ra một tia kinh sợ.
Cảm giác của hắn cũng giống những tên kia, hắn cảm thấy dường như là... Diệp Viễn có thể khống chế tất cả kiếm của tầng thứ nhất.
"Tên này, đến cùng làm sao hắn làm được như vậy?" Nội tâm của Tần Thiên vô cùng rung động.
Trong mấy trăm năm nay, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì hắn sẽ tới Kiếm Trủng ngộ kiếm.
Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới việc có thể khống chế tất cả kiếm của một tầng.
Những thanh kiếm đó đều do các vị tiên hiền của học phủ Võ Mông lưu lại, trong số bọn họ có người thực lực về sau mạnh không cách nào tưởng tượng.
Tất cả uy lực của kiếm tập trung vào một chỗ thì căn bản không phải bằng lực lượng của một cá nhân có thể ngăn cản.
Nhưng Diệp Viễn vậy mà có thể khống chế tất cả kiếm.
Không biết Tần Thiệu đã đứng trong đám người từ lúc nào, rốt cuộc hắn hiểu ra trong một năm qua Diệp Viễn điên cuồng tự ngược bản thân là vì cái gì.
Hắn là vì ngộ kiếm.
Chỉ là, ngộ tính này... không khỏi quá cường hãn rồi đi?
Ngay khi tất cả mọi người đang kinh ngạc thì Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, hắn đưa thanh kiếm trên tay kia cắm lại chỗ cũ rồi đi ra khỏi Kiếm Trủng.
Nhìn thấy Phàn lão sư, Diệp Viễn không khỏi sững sờ, thi lễ nói: "Đệ tử Diệp Viễn bái kiến lão sư."
Sắc mặt Phàn lão sư rất kỳ quái, Diệp Viễn cũng phát giác ra vẻ mặt của hắn thì cảm thấy có chút không rõ ràng cho lắm.
"Diệp Viễn? Ngươi... ngươi vừa mới làm cái gì?" Sắc mặt Phàn lão sư khó coi nói.
Diệp Viễn nghe vậy thì sững sờ, không hiểu lắm nói: "Làm cái gì? Lão sư cũng không nhìn ra ư, ta đang ngộ kiếm."
"Ngộ kiếm? Diệp Viễn, ngươi đừng giả hồ đồ. Vừa rồi ngươi rút kiếm." Phàn lão sư không vui nói.