“Tân Nham thật sự là do ngươi đả thương?” Quách Đào Quần hỏi thẳng.
Diệp Viễn khẽ nhíu mày đáp: “Phải thì sao, không phải thì sao?”
“Khụ khụ, cái này sao… nếu phải, ta muốn nói… đánh hay lắm!” Lời nói của Quách Đào Quần bỗng nhiên xoay chuyến, làm ngay cả Diệp Viên cũng có chút không kịp phản ứng lại.
Tân Nham nghe những lời này, tức đến nỗi cổ họng ngòn ngọt như muốn phun máu, thương thế cũng vì vậy mà lại phát tác.
Hắn nhìn nhìn Quách Đào Quần, hận không thế nuốt sống tên đó.
“Tên Tân Nham này, ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, chỉ đáng tiếc vẫn luôn không tìm ra cơ hội. Bây giờ tiểu huynh đệ ngươi lại hoàn thành tâm nguyện của ta, thật là khiến ta thấy thân thiết bội phần!” Quách Đào Quần cười hi hi nói, khiến ai ai cũng đều kinh ngạc một trận.
Nói rồi, Quách Đào Quần lại như quen biết đã lâu mà khoác tay lên vai Diệp Viễn, bộ dạng đó nhìn vào giống như huynh đệ tương giao nhiều năm vậy.
Ban đầu Diệp Viễn còn cực kỳ cảnh giác, sau đó phát hiện Quách Đào Quần này không có ác ý với mình, nên cũng tùy theo hắn.
Quách Đào Quần kéo Diệp Viễn nói một hồi, đại để đều là những lời chửi bới Tân Nham, Diệp Viễn cũng không phân rõ được thật giả.
Tân Nham ở một bên nghe, cả khuôn mặt đều biến thành đen như đít nồi.
Có điều bây giờ hẳn đã như cá nằm trên thớt cho nên cũng không dám có động tác gì.
Tên Diệp Viễn này đúng là một tên điên, vậy mà lại dám gây hấn với Vạn Kiếm Tông, thật sự đắc tội với hắn, không biết hắn sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.
“Đúng rồi, hình như vừa nãy ta nghe thấy các ngươi nói muốn giữ Tân Nham làm con tin?”
Diệp Viễn nhìn Quách Đào Quần một cái, nhẹ gật đầu.
“Ha ha, huynh đệ ngươi quả nhiên có dũng khí! Người cả đời Quách Đào Quần ta bội phục không có bao nhiêu, ngươi chính là một trong số đó!”
Nhìn bộ dạng đó của Quách Đào Quần, giống như là được hắn bội phục thì vinh dự lắm vậy.
Diệp Viễn mặc kệ hắn, hỏi lại: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tự tiện xông vào chủ điện của u Vân Tông ta, e là không ổn cho lắm?”
Quách Đào Quần cũng không biết xấu hổ, tự hào nói: “Ta là Quách Đào Quần đại đệ tử của Thiên Võ Tông, vị đại mỹ nữ này chính là Băng Vân Tiên Tử đại danh lẫy lừng của Huyền băng Tông -Doãn Yên Hoa!”
Lúc Quách Đào Quần giới thiệu Doãn Yên Hoa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lấy lòng, nhìn dáng vẻ thậm chí còn có chút nịnh nọt.
Có điều Doãn Yên Hoa lại không nể mặt mũi chút nào, vẫn một mặt lạnh băng như cũ, giống như vốn dĩ không nghe thấy lời Quách Đào Quần nói.
Nhưng mà nghe Quách Đào Quần giới thiệu, lúc này Diệp Viễn mới chợt bừng tỉnh ngộ, hóa ra đệ tử đứng đầu của ba đại tông môn ở bắc vực lại đều đang tụ họp ở u Vân Tông!
Xem ra chuyến đi này của Mai Trăn cũng không phải là không thu được chút gì, chí ít cũng khiến cho ba đại tông môn phái người đến điều tra một chuyến.
Diệp Viễn nhìn ba người một lượt, thở dài nói: “Đệ tử đại tông như các ngươi cũng thật là nhàn rỗi, đã sắp chết đến nơi rồi, lại vẫn còn chơi trò đấu tranh nội bộ! Xem ra Vô Biên giới an nhàn quá lâu nên trên người các ngươi đều đã không còn chút cảnh giác nào nữa rồi!”
Lời nói này khiến Quách Đào Quần sững người, hiếu kỳ nói: “Tiểu huynh đệ nói lời này là có ý gì? Khó tránh khỏi nghe có chút giật gân đi!”
Nghe Diệp Viễn nói, Doãn Yên Hoa lạnh như băng cũng lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, không biết Diệp Viễn có ý gì trong lời nói.
Diệp Viễn thấy biểu tình của hai người này thì biết là Mai Trăn là đi đến Vạn Kiếm Tông trước tiên, hơn nữa còn bị bắt giam lại, căn bản là không có thời gian đi thông báo cho hai tông còn lại.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn đám người Tân Nham một cái, lạnh lùng nói: “Hừ! Vạn Kiếm Tông đúng là một đám gia hỏa thành sự không có bại sự có thừa!”
Từ lúc biết được Cuồng Phong giới có một cao thủ Vô Lượng cảnh, ba người Tân Nham đã biết được tình thế của Vô Biên giới nguy cấp đến cỡ nào.
Cho nên lúc này bị Diệp Viễn trừng mắt, bọn họ cũng không dám phản bác.