Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi nói là?” Địch n hơi nghi hoặc một chút nói.

“Ai nha! Trước đây, tiểu tử Nguyên Tiêu kia ngụy trang thành ma tộc, tướng mạo có phải rất giống với tiểu tử vừa rồi không?” Thiên Tinh nói.

Địch n nghe vậy như có điều gì suy nghĩ, đột nhiên thức tỉnh nói: “Ngươi không nói, ta còn thực sự không nhớ ra! Chính là hắn!”

Không phải Địch n dễ quên, mà bộ dáng dưới hình hài con người của Diệp Viễn so với bộ dáng của Diệp Viễn dưới hình hài ma tộc, khí tức và khí chất đều khác nhau quá xa.

Cộng thêm lúc trước Diệp Viễn làm một vài thay đổi tướng mạo, nên hắn mới không nhận ra.

Bây giờ Thiên Tinh vừa nhắc tới, Địch n chợt nhớ lại.

“Đợi đã! Chúng ta đi về trước!” Địch n cất cao giọng nói.

Chuyến đi này, Địch n là nhân vật quan trọng của ma tộc, lời nói của hắn đương nhiên vô cùng có tác dụng.

“Địch n, sao vậy? Lẽ nào đám nhân tộc này, còn có thể chạy ra khỏi Phệ Hồn Ma Vân Trận sao?” Kiều An, một người thủ lĩnh khác nói.

Địch n nói: “Nếu như chỉ những người kia, đương nhiên không thể nào! Những mà, trong bọn họ có một biến số rất lớn!”

Kiều An hơi kinh ngạc nói: “Các ngươi nói là tiểu tử lúc nãy? Bất quá cũng chỉ là một Quy Khư Cảnh, sao có thể lợi hại như vậy?”

Thiên Tinh cười lạnh nói: “Hắn đùa bỡn toàn bộ hoàng thành Đạt Lan và Huyết Diêm điện trong lòng bàn tay, cuối cùng còn có được trọng bảo, dứt khoát rời đi! Ngươi nói, hắn có lợi hại không?”

Mặc dù không biết phẩm cấp của Tử Cực điện, nhưng mà dùng mông để nghĩ cũng biết, nhất định là trọng bảo.

Kiêu An chấn kinh, nói: “Tiểu tử này, chính là người lần trước khiến các ngươi tổn thất nặng nề?”

Thiên Tinh cười lạnh nói: “Tiểu tử này, có hóa thành tro ta cũng nhận ra! Lần này, ta muốn để cho hắn biết cái gì gọi là tuyệt vọng!”

“Cút cho lão tử!”

Bên trong sương mù đỏ, hai mắt Cao Nguyên đỏ như máu, hắn đã sắp không chịu được.

Trận pháp này quá lợi hại, dựa vào cường độ thần hồn của hắn thế mà cũng không ngăn cản được.

Mặc dù hắn dùng hết toàn lực muốn giữ thanh tỉnh, nhưng mà ý thức của hắn càng ngày càng mờ nhạt.

“Chết tiệt! Lão phu tung hoành cả một đời, sao có thể lật thuyền trong mương như thế này?”

Cao Nguyên gầm thét, muốn lao ra khỏi đại trận, nhưng mà ý thức của hắn, lại càng ngày càng mờ nhạt.

“Bùm!”

Một tiếng vang thật lớn đột nhiên truyền đến, Cao Nguyên chợt cảm thầy thần hồn được buông lỏng, hồi phục thanh tỉnh.

“Đây… đây là chuyện gì xảy ra? Vừa rồi ra làm sao vậy?”

“A! Sư đệ, là ai giết đệ! Ta… ta phải báo thù cho đệ!”

“Là… là… Diệp trưởng lão cứu chúng ta!”

Cách đó không xa, một tòa trận cơ bên người Diệp Viễn bị hủy.

Mà bốn phía, đã có không ít trận cơ bị phá hỏng.

Rất rõ ràng, đây đều là Diệp Viễn làm.

“Đa tạ… đa tạ ơn cứu mạng của Diệp trưởng lão!”

“Nhờ có Diệp trưởng lão, nếu không toàn quân chúng ta đều bị diệt rồi!”

“Diệp trưởng lão quả nhiên không phải người thường, lão phu bội phục!”

Mọi người nhao nhao nói lời cảm tạ với Diệp Viễn.

Nếu như không có Diệp Viễn, sợ rằng bọn họ bây giờ đều là triệt để rơi vào tay giặc.

Chỉ là trong lòng bọn họ vô cùng kinh ngạc, vì sao Diệp Viễn không chịu một chút khống chế nào của đại trận?

Đại trận này trực tiếp tác dụng đến thần hồn, nhưng mà thần hồn của Diệp Viễn có Trấn Hồn Châu bảo vệ, đại trận này sao có thể ảnh hưởng được?

Mà Nhật Nguyệt Thiên Đồng của Diệp Viễn có hiệu quả phá vỡ ảo giác, khiến cho hắn rất nhanh tìm được những thứ như trận cơ này.

Chỉ cần phá hỏng trận cơ, dĩ nhiên sẽ phá được đại trận.

Đến bây giờ trong lòng Trịnh Khởi vẫn còn sợ hãi, hắn phát hiện, đưa Diệp Viễn đi cùng thực sự là một quyết định vô cùng sáng suốt.

Không có Diệp Viễn, một đám người kia của bọn họ có thể đều sẽ chết ở chỗ này.

“Hừ! Không cứu chúng ta, hắn cũng phải chết ở chỗ này!” Cao Nguyên hừ lạnh nói.

Trịnh Khởi nghe vậy cả giận nói: “Lão thất phu nhà ngươi thật là không biết xấu hổ, lại có thể nói ra những lời như vậy.”

Cao Nguyên khinh thường nói: “Lẽ nào ta nói không đúng? Dựa vào chút thực lực đó có hắn, lẽ nào hắn có thể đối phó với nhiều người của ma tộc như vậy? Đừng nói với ta, hắn không muốn lấy bảo vật kia!”

Quả nhiên, hắn vừa nói ra câu này, lòng cảm kích trên mặt mọi người nhất thời giảm đi rất nhiều.

Bản tính của con người nhiều ích kỷ, mặc dù Diệp Viễn cứu bọn họ là sự thật, nhưng mà khi bọn họ ý thức được Diệp Viễn sẽ cướp đi cơ duyên của mình, bọn họ liền trở nên cảnh giác.

Cao Nguyên nhìn thấy biểu hiện trên mặt mọi người thay đổi, trong lòng vô cùng đắc ý.

Vừa rồi chỉ là sơ suất mất Kinh Châu, hắn chỉ cần cẩn thận một chút, những ma tộc kia, hắn không sợ.

Bảo hắn cảm tạ Diệp Viễn, không có cửa đâu!

“Đồ không biết xấu hổ!” Trịnh Khởi không kìm được tức giận nói.

Diệp Viễn cười nói: “Đại trưởng lão không cần nổi giận, quân tử thản nhiên, tiểu nhân lo sợ, cứ để cho hắn được nước lấn tới đi.”

Diệp Viễn hiểu rõ, con người Cao Nguyên chính là một bụng đen tối như thế.

Trong lòng hắn âm u, nhìn người khác đương nhiên cũng âm u.

Cho dù ngươi đối tốt với hắn, hắn cũng sẽ tìm được lý do để nói ngươi không đúng.

Đối với người như thế, tốt nhất là tôn kính mà không thể gần gũi.

Đương nhiên, nếu có cơ hội, Diệp Viễn cũng không ngại hãm hại hắn một lần, báo thù cho sư tôn của Trịnh Khởi.

“Vụt vụt vụt…”

Đột nhiên, một đám bóng đen lớn vọt qua, chặn toàn bộ đoàn người lại, là lần quay lại này đều là cường giả ma tộc.

“Tiểu tử này quả nhiên có chút thủ đoạn, đến Phệ Hồn Ma Vân Trận cũng không trói được hắn! May mà đúng lúc chúng ta trở về, nếu không thật đúng là hậu họa khôn lường!” Địch n lạnh lùng nói.

Sắc mặt cường giả nhân tộc đại biến, bọn họ vừa mới thoát khỏi đại trận, trạng thái bây giờ cũng không tốt, không ngờ cường giả ma tộc đã đi lại đột nhiên trở về.

Hơn nữa lần này, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy đội hình cường giả ma tộc, khiến bọn họ bị dọa cho giật mình.

Bên phía ma tộc, có thể nói là cường giả như mây!

Chỉ riêng số lượng, đã nhiều hơn bên bọn họ mười người!

Hơn nữa người có thực lực cao, cũng nhiều hơn rất nhiều so với nhân tộc.

Chỉ riêng cường giả Ma Quân tầng ba, bọn họ đã có hơn mười người.

Cái đội hình này, khiến cường giả nhân tộc cảm thấy tuyệt vọng.

Thiên Tinh nhìn về phía Diệp Viễn, âm trầm cười nói: “Tiểu tử, không ngờ được, chúng ta còn có ngày gặp lại!”

Thực ra khi Diệp Viễn vận dụng Nhật Nguyệt Thiên Đồng, đã sớm nhìn thấy Thiên Tinh, lúc này gặp mặt cũng không có quá nhiều bất ngờ.

Diệp Viễn nhếch miệng lên nở một nụ cười, nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, oán niệm rất lớn đó!”

Thiên Tinh bị nụ cười của Diệp Viễn kích thích, giận dữ nói: “Ngươi nói xem? Trọng bảo trên người ngươi, hôm nay lão phu nhất định sẽ lấy lại! Ngoài ra, Huyền Hoàng Đỉnh của lão phu và mạng của ngươi, lão phu cũng sẽ lấy!”

Địch n cũng lạnh lùng nói: “Trên đời này, vẫn chưa có người nào dám trêu chọc Huyết Diêm điện chúng ta! Tiểu tử Nguyên Tiêu nhà ngươi có lá gan rất lớn!”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có bản lĩnh, các ngươi cứ tới lấy!”

Thiên Tinh cười lạnh nói: “Giết cho ta! Không để lại một người!”

Một đám cường giả đang muốn động thủ, Cao Nguyên đột nhiên hét lên: “Đợi đã!”

Hai mắt Thiên Tinh híp lại, nói: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”

Sắc mặt Cao Nguyên không khỏi cứng đờ, nén giận trầm giọng nói: “Các ngươi và tiểu tử này có ân oán, lão phu và tiểu tử này cũng có mâu thuẫn! Mọi người tới Hoán Ma Linh đều là vì trọng bảo xuất thế. Bây giờ con đường phía trước còn chưa rõ, mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực. Chúng ta giao tiểu tử này cho các ngươi, sau đó cùng nhau tìm kiếm bảo vật. Còn bảo vật thuộc về người nào thì mỗi người phải dự vào thủ đoạn của mình! Các ngươi thấy thế nào?”

Trịnh Khởi nghe vậy sắc mặt đại biến cả giận nói: “Cao Nguyên! Ngươi lại muốn vẽ đường cho hươu chạy, bán bạn cầu vinh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK