Tất cả mọi người bị vấn đề mà Ngũ Huyền làm cho sửng sốt, đây là làm sao vậy?
Không nói đan dược là tốt hay kém, lại hỏi sư phụ của người ta làm gì?
Nhưng mà rất nhanh thì mọi người đã hiểu được, đây là Ngũ Huyền muốn nhận Diệp Viễn làm đồ đệ!
Nghĩ ra chuyện này, gương mặt Nhậm Đông lập tức đen như đít nồi.
Hắn vẫn nhớ, trùng hợp nghe được Diệp Viễn nói Đan Vương, Đan Hoàng tranh cướp, giành giật nhau thu hắn làm
đồ đệ…
Hiện tại chuyện thế này, chẳng phải vừa hay là minh chứng rõ ràng lời Diệp Viễn nói lúc đó là sự thật hay sao?
Nhưng vấn đề là, Diệp Viễn ngay cả nguyên lực và hồn lực cũng không tiêu hao quá nhiều, làm sao có thể luyện chế ra Long Phật Ngọc Hư Đan phấm chất cao?
“Ngũ Huyền đại sư, đan dược hắn luyện chế?” Nhậm Đông cắn chặt hàm răng hỏi.
Ngũ Huyền nhìn Nhậm Đông một chút, lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, có điều hắn rất nhanh thì có chút thương cảm với Nhậm Đông.
Thiên phú của Nhậm Đông cực kỳ cao, thế nhưng so với Diệp Viễn này thì căn bản là khác nhau một trời một vực!
Hắn đưa đan dược cho Nhậm Đông rồi thở dài: “Tự ngươi xem một chút đi.”
Nhậm Đông nghi hoặc nhận lấy đan dược, dùng hồn lực cẩn thận quét qua đan dược một lần, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cực phẩm!
Chắc chắn là cực phẩm!
Long Phật Ngọc Hư Đan cực phẩm, chuyện này… làm sao có thể?
Nhưng mà sự thực đang ở trước mắt, Nhậm Đông không tin không được.
Tất cả mọi chuyện trong phòng luyện đan đều chiếu hình ở trên màn sáng, đồng thời bị ghi chép lại, quá trình luyện chế của Diệp Viễn không thể nào là giả được.
Chẳng lẽ nói, trình độ luyện đan của tiểu tử này đã yêu nghiệt đến mức độ này rồi sao?
Thân là luyện dược sư, Nhậm Đông quá rõ chênh lệch giữa trung phẩm và cực phẩm!
Nói như dùng đom đóm so với ánh trăng, cũng không hề nói quá!
“Khanh khách, sư phụ đúng là sư phụ, quả nhiên là lợi hại! Thế nào, Nhậm đại thiếu gia, bây giờ thì đã phục chưa?”
Hiển nhiên Tiêu Như Yên cũng nhận ra đan dược cực phẩm, không khỏi đắc ý đả kích Nhậm Đông.
Nhưng mà Nhậm Đông căn bản không nghe Tiêu Như Yên nói, giờ khắc này hắn đang trong trạng thái thất hồn lạc phách.
Lúc này ở phía sau Diệp Viễn, ánh mắt Nguyệt Mộng Ly lóe ra, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Viễn, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi tên là Diệp Viền đúng không? Không biết ngươi có bằng lòng bái làm môn hạ của lão phu hay không, lão phu sẽ dốc hết tài năng, giúp ngươi bước lên Thần Vực!” Ngũ Huyền cũng có chút kích động nói.
Diệp Viễn khe khẽ thở dài, không tránh khỏi dự đoán, cuối cùng vẫn trở lại cái đề tài này.
“Hiện tại tính qua hay là không qua khảo hạch?” Diệp Viễn ko trả lời vấn đề của Ngũ Huyền mà quay sang nói.
“Ách, đương nhiên! Đương nhiên là qua!” Ngũ Huyền sửng sốt một chút rồi đáp.
“… Cầm đến đây đi!”
“Cầm cái gì? Cầm cái gì đến?” Ngũ Huyền phát hiện mình hoàn toàn theo không kịp ý nghĩ của Diệp Viễn.
“Hung chương chứ cái gì! Ta tới thi lên chuẩn Đan Vương cao cấp, hiện tại đã thông qua khảo hạch, ngươi không cho ta hung chương sao? À, còn có hai cái nhẫn trữ vật!” Diệp Viễn tức giận nói.
ở trong mắt Diệp Viễn, căn bản không hề có lòng kính sợ với Đan Hoàng.
Ngũ Huyền chợt hiểu ra, vội vã phân phó nói: “Người đâu! Nhanh chế tác hung chương! Ách, hai cái nhẫn trữ vật này, thuộc về ngươi. Diệp Viễn, không
II