Diệp Viễn gật đầu, nói: “Nếu được như vậy, xin đa tạ lão tổ.”
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Diệp Viễn không hề từ chối, bởi hắn không hề hay biết gì về Thần Cấm Yêu Vực, cho nên rất cần một người dẫn đường. Nếu như để hắn tự đi, cũng không biết sẽ còn lạc đường bao nhiêu ân.
Ba người đang đứng nói chuyện, đột nhiên thấy Ngọc Thư hoảng loạn chạy vào, vội vã nói: “Lão tổ, không xong rồi, không xong rồi! Ngọc Lãnh tỷ tỷ đã xảy ra xung đột với người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà, bị bọn họ đả thương rồi!”
Nét mặt Ngọc Hĩnh liền trùng xuống, nói: “Cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Lãnh đang yên đang lành, tại sao lại để xảy ra xung đột với tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà?”
Ngọc Thư nói: “Ngọc Lãnh tỷ tỷ dẫn chúng muội đi tuần bên ngoài, và bọn muội phát hiện ra cánh rừng Lôi Nguyên Quả! Chỉ có điều cánh rừng này nằm giữa địa phận của chúng ta và địa phận của tộc Ám Ảnh Điện Lôi Xà, vừa hay bọn chúng cũng phát hiện ra cánh rừng này. Người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà vô cùng hung hãn, khăng khăng nói rừng Lôi Nguyên Quả này là do bọn chúng phát hiện ra, Ngọc Lãnh tỷ tỷ cố gắng nói lý, kết quả… kết quả…”
Kết quả lại đế bọn chúng đánh bị thương!
Diệp Viễn đứng bên chú ý lắng nghe, cũng biết kết quả này là điều tất yếu.
Với tính cách của Ngọc Lãnh, nhất định sẽ xảy ra xung đột với tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà.
Nhưng khi Diệp Viễn nghe tới ba chữ “Lôi Nguyên Quả”, hai mắt hắn bất chợt sáng lên.
Lôi Nguyên Quả là vật hiếm thấy, là nguồn sức mạnh tự nhiên có lôi điện, có thể giúp võ giả tu luyện ra Lôi ý cảnh!
Điểm lợi hại của Lôi Nguyên Quả chính là không cần phải cảm ngộ, mà chỉ cần ăn vào sau đó luyện hoá, là đã có thể khiến nguyên lực của bản thân có Lôi ý cảnh, đây là một loại linh quả thiên địa vô cùng nghịch thiên.
Không ngờ, lại có thể gặp được bảo vật này ở trong Thần Cấm Yêu Vực.
Người có duyên sẽ gặp được bảo vật thiên địa.
Nếu Diệp Viễn đã biết được chuyện này, đương nhiên hắn sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn.
Tất nhiên, cho dù không phải là Lôi Nguyên Quả, Diệp Viễn cũng không thể không quan tâm tới chuyện của tộc Ngọc Diện Tiên Hồ.
“Lũ rắn đáng ghét này, cả ngày chỉ biết ức hiếp chúng ta! Có bản lĩnh, sao bọn chúng tới chỗ Hắc Phong Yêu Lang mà giương oai!” Ngọc Hĩnh tức giận nói.
Thực ra cảnh giới của Ngọc Hĩnh cũng không kém hơn là bao so với những người cùng tuổi của những tộc khác.
Nhưng chiến lực của tộc Ngọc Diện Tiên Hồ, quả thực khá yếu.
Đương nhiên không thể nào sánh bằng sức chiến đấu của Xà tộc và Lang tộc.
Ngọc Thư cũng bất bình nói: “Tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà chỉ biết bợ đỡ tộc Hắc Phong Yêu Lang, đời nào bọn chúng dám giêu võ giương oai?”
Diệp Viễn đột nhiên nói với Ngọc Hoan: “Ngọc Hoan lão tổ, người ta đã dám đánh tới tận cửa, lẽ nào bà không ra tay sao?”
Ngọc Hoan biết sắc mặt, cười khổ nói: “Các tộc ở Thanh Sơn Vực có một quy định bất thành văn, cường giả cấp sáu không được can dự vào việc của vãn bối. Một khi ta ra tay, ắt sẽ làm kinh động tới lão tổ của bọn họ, tới lúc đó càng khỏ xử lý.”
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Đi thôi, ta đi cùng các ngươi.”
“Ngươi?” Ngọc Hinh ngạc nhiên nói.
Ngọc Thư vừa nghe vậy lấy làm vui mừng, nói: “Diệp Viễn ca ca chịu giúp thật là tốt quá! Thiếu chủ, Diệp Viễn ca ca rất mạnh, đến cả Ngọc Lãnh tỷ tỷ còn không đối phó lại được một chiêu của huynh ấy!”
Diệp Viễn được Ngọc Thư nhắc tới khi đó mới chỉ là Hồn Hải cảnh tầng một, còn lúc này hắn đã đột phá lên Hồn Hải tầng hai, không cần tới Nguyên Linh Cửu Biến cũng có thể giết chết Ngọc Lãnh trong nháy mắt.
Ngọc Hĩnh không khỏi ngạc nhiên khi nghe điều này, nàng vẫn chưa biết thực lực võ đạo của Diệp Viễn mạnh ra
sao.
Trong mấy ngày qua nàng chỉ được nghe Diệp Viễn luyện đan lợi hại như thế nào, y thuật cao siêu ra sao, nhưng Diệp Viễn mới chỉ là Hồn Hải cảnh, cho nên khiến nàng vẫn cảm thấy Diệp Viễn không phải là kẻ mạnh.