Cuối cùng vô số thương ảnh kia cũng đột phá đến cực hạn, hung hăng đánh tới chín đạo thân ảnh của Diệp Viễn !
Rất nhiều người không hẹn mà cùng kinh hãi hét lên một tiếng, dường như nhìn thấy kết cục máu tươi của Diệp Viên nhuộm lôi đài.
Chính là trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng nhiên một đạo hào quang chói sáng từ giữa thương ảnh bạo phát ra!
“Cửu Kiếm Quy Nhất-Bán Nguyệt Trảm!” m thanh nhàn nhạt của Diệp Viễn vang lên, dường như tiếp cho đạo ánh sáng kia một cỗ lực lượng khống lồ.
Thương ảnh đầy trời lại không còn cách nào tiến thêm!
Những thương ảnh nhanh và mạnh kia, vậy mà lại đang dần dần rút đi dưới đạo kiếm mang này!
“Xoạt…” Một đạo kiếm mang hình bán nguyệt, cuốn theo năng lượng cực lớn, tách vô số những thương ảnh kia ra.
Hơn nữa thế đi của kiếm mang không những không giảm mà ngược lại càng ngày càng nhanh!
Nhìn thấy tình cảnh này, mặt Triệu Thừa Càn biến sắc.
Bị đạo kiếm mang hình bán nguyệt cực lớn đó chém trúng, hắn còn giữ được mạng sao?
Trong lúc hoảng loạn, Triệu Thừa Càn làm gì còn để ý đến thi triển Thương Ảnh Sát, lập tức vội vàng rút ngang thương!
Kiếm mang “Xoẹt” một cái lướt qua bên cạnh hắn, kiếm khí bức người kia chém nát nguyên khí hộ thể của Triệu Thừa Càn.
Cũng may Triệu Thừa Càn phản ứng đủ nhanh, nếu không lúc này hắn đã bị chém thành hai nửa rồi!
Lại nhìn trên mặt đất, lôi đài đã bị đạo kiếm mang hình bán nguyệt cực lớn này chém thành một cái rãnh sâu, đá vụn đầy mặt đất, nhìn thấy mà phát hoảng.
Dưới lôi đài lặng ngắt như tờ, giống như bị dán bất động phù lên vậy.
Trên người Triệu Thừa Càn đau đớn bỏng rát, những kiếm khí kia mặc dù không thế đả thương chỗ yếu huyệt, nhưng cũng mang đến cho hắn không ít vết thương.
Mỗi một vết thương đều đang nhắc nhở hắn, hắn và tử thần vừa mới lướt qua nhau.
Triệu Thừa Càn sững sờ nhìn Diệp Viền, có chút không rõ ràng tình hình hiện tại.
Rõ ràng là hắn đã nắm chắc phần thẳng, tại sao tự nhiên tình thê’ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, thoắt một cái đem hắn từ thiên đường đánh xuống địa ngục?
“Này, ngươi thấy rõ vừa nãy xảy ra chuyện gì không?”
“Không… không nhìn rõ, mắt của ta sắp bị ánh sáng làm cho mù rồi!”
“Cái này… con mẹ nó là kỹ năng mà võ giả Ngưng Tinh cảnh có thể xuất ra sao? Ta thấy một chiêu đó, dù đối diện là cao thủ Hồn Hải cảnh, cũng sẽ bị chém thành hai mảnh mất.”
Rất lâu sau, dưới lôi đài truyền tới từng hồi tiếng kêu kinh hãi.
Một kích này đã mang đến cho bọn họ chấn động quá mãnh liệt!
“Ha ha, tìm đường sống từ trong chỗ chết, phản kích đường cùng này, quá đẹp!” Thượng Quan Văn Duệ tán thưởng nói.
“Lấy kiếm súc thế, cực suy mà thịnh, kẻ này đúng thật là yêu nghiệt mà! Một đạo súc thế này, đúng là độc quyền của người dùng thương, thế mà lại bị Cơ Thành dùng được! Cái tát này, quả thật là vang dội!” Tiết Hồng Phi cảm khái nói.
“Nếu kẻ này là người của Vô Biên giới thì quả đúng là đại họa của Cuồng Phong giới ta! Bất luận thế nào, kẻ này cũng không thể giữ!” Thượng Quan Văn Duệ bỗng nhiên nói.
Diệp Viễn nhìn Triệu Thừa Càn vẫn còn chưa lấy lại hồn vía, cười nhạt: “Chạy cũng nhanh lắm, một chiêu này, hôm nay dạy cho ngươi miễn phí, trở về phải lĩnh ngộ cho tốt!”
Dù cho da mặt Triệu Thừa Càn có dày, thì giờ phút này mặt cũng đỏ tới tận mang tai.
Đương nhiên hắn hiếu rõ Diệp Viễn đang nói cái gì, đúng như Tiết Hồng Phi nói, cái tát này, quả thật vang dội!
Chiêu Bán Nguyệt Trảm này của Diệp Viễn, kỳ thật là thoát thai từ một kích cuối cùng khi giao đấu với Thiên Vũ lúc đầu, Diệp Viễn đem nó dung nhập vào trong cửu Kiếm Thức.
Nhưng nếu như vừa bắt đầu đã xuất ra chiêu này, uy lực sẽ không thể nào cường đại được như hiện tại.
Vừa rồi trong quá trình dùng kiếm mang đối công với thương ảnh, kỳ thực vẫn luôn là quá trình Diệp Viễn tích súc kiếm thế.