Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như bà ta có suy nghĩ bất chính, đã ra tay giết chết hắn luôn rồi, hà tất phải thử thăm dò thực lực của hắn làm gì cho phí công?

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Ngọc Hoan chậm rãi ngước mắt hỏi: “Ngươi đã luyện hoá tinh huyết của Chân Long?”

Diệp Viễn biết không thể qua mắt được bà ta, cười nói: “Tiền bối huệ nhãn tinh anh!”

Nhận được câu trả lời khẳng định, khí thê’ của Ngọc Hoan lại lại được thổi bùng lên một cách đáng sợ lần nữa, gặng hỏi Diệp Viễn: “Tinh huyết Chân Long của ngươi từ đâu mà có?”

“Mong tiền bối lượng thứ, điều này ta không tiện tiết lộ.”

Hạo Thiên Tháp là bí mật của Diệp Viễn, đương nhiên hắn không thế tiết lộ cho Ngọc Hoan biết được.

Món bảo vật tuyệt thế như vậy, thì cho dù là cường giả cấp sáu cũng khó có thể cầm lòng cho được.

Hơn nữa Diệp Viễn cũng không quen biết gì với Ngọc Hoan, nên không biết rõ bà ta có tâm địa ra sao.

Hiện tại Diệp Viễn không thể nào đấu lại được với cường giả cấp sáu.

Nhưng lời này của Diệp Viễn đã thực sự chọc giận Ngọc Hoan, bà ta đột nhiên trở nên tàn bạo dị thường, một luồng uy áp cực kỳ cường đại bao trùm lẽn cả người Diệp Viễn.

“Hình như ngươi không ý thức được ảnh giới của bản thân, có nói hay không cũng không phải do ngươi tự quyết.” Ngọc Hoan lạnh lùng nói.

Diệp Viễn bị luồng uy áp ấy chèn ép tới mức sắp không thở nổi, thế nhưng vẫn quật cường nói: “Hừ, có giết hay không là việc của bà, còn có nói hay không lại là việc của ta! Ta không muốn nói, thì cho dù bà có giết chết ta, ta cũng sẽ không nói!”

Ngọc Hoan đanh mặt, khí thế trên người bà ta càng trở nên mạnh hơn, áp lực trên người Diệp Viễn theo đó cũng ngày càng lớn hơn, siết chặt đến mức nghe thấy cả tiếng xương kêu răng rắc.

Diệp Viễn cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự, đó là khi Triệu Thiên Dận bắt hắn phải quỳ xuống, chỉ có điều lần này Ngọc Hoan không có ý bắt Diệp Viễn phải quỳ, mà đang ép hắn nói ra lai lịch của long huyết.

Diệp Viễn cắn chặt răng, trán ướt đẫm mồ hôi, gương mặt trở nên vô cùng dữ tợn, chứng tỏ hắn đang rất đau đớn.

Ngọc Thư đứng bên nhìn thấy bộ dạng chịu đau của Diệp Viễn, khẩn khoản nói: “Ngọc Hoan lão tổ, hắn cũng không có ác ý gì, đừng giết hắn! Vừa rồi nếu không phải vị đại ca này nương tay, Ngọc Thư cũng đã mất mạng rồi.”

Diệp Viễn đột nhiên cảm thấy áp lực trên người hắn nhẹ đi đôi chút, nguyên lực trói buộc hẳn lập tức tan biến, chứng tỏ Ngọc Hoan đã thu hồi lại nguyên lực.

Diệp Viễn nhìn Ngọc Thư, cười thảm nói: “Ha ha, tiếu nha đầu thật lương thiện! Đứng ra nói giúp người ngoài, ngươi không sợ lão tổ nhà mình trách phạt sao?”

Ngọc Thư nhìn thấy Ngọc Hoan đã rút lại nguyên lực, trong lòng mới yên tâm đôi chút.

Thấy Diệp Viễn hỏi như vậy, Ngọc Thư đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Ta cũng chỉ có sao nói vậy mà thôi! Vừa rồi nếu như không phải đại ca ngươi nương tay, Ngọc Thư đã chết chắc rồi, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy đại ca không phải người xấu!”

Kỳ thực nếu luận về tuổi tác, Ngọc Thư không biết lớn hơn Diệp Viễn bao nhiêu tuổi, thế nhưng nàng lại luôn miệng gọi một tiếng đại ca, Diệp Viễn nghe tới mức sâp nhũn cả xương.

Diệp Viễn đang định nói vài câu trêu ghẹo Ngọc Thư thì đột nhiên cảm thấy thần hồn chợt run lên, hoá ra lại bị lão bà bà Ngọc Hoan này đánh lén!

“Tới lượt ta hỏi ngươi, ngươi tên là gì, từ đâu tới?” Ngọc Hoan tưởng rằng có thể khống chế được Diệp Viễn, nên bắt đầu đặt câu hỏi cho hắn.

“Ta tên Diệp Viễn, đến từ một đất nước của nhân loại ở Nam vực của Vô Biên Giới.” Diệp Viễn hai mắt vô thần, làm bộ đúng như đang bị Ngọc Hoan khống chế, ngoan ngoãn trả lời.

“Ha ha, tộc Ngọc Diện Tiên Hồ nổi tiếng với trò ma thuật, nhưng không có tác dụng đối với ta đâu! Tiểu gia ta đã lĩnh ngộ được tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, cho dù ma thuật của bà có cao đi chăng nữa, thì cũng có thể làm gì được ta?” Diệp Viễn cười thầm.

Ngọc Hoan cau mày, bởi bà ta không ngờ rằng thân thê’ của Diệp Viễn lại bình thường tới vậy.

“Tại sao ngươi lại đi vào Thần Cấm Yêu Vực?”

“Ngoài kia ta bị người ta truy sát, cũng vì bất đắc dĩ nên mới chạy trốn vào đây.”

“Làm sao ngươi vượt qua được Phệ Nguyên Mê Vụ?”

“Ta… ta cũng không biết, ta cứ đi, đi mãi rồi cũng ra được thôi.”

“Tinh huyết của Chân Long trong người ngươi, từ đâu mà có?”

“Ta vô tình đi vào một động phủ, sau đó lấy được một giọt tinh huyết thuần chủng, rồi cứ thế uống vào, không ngờ đó lại là tinh huyết của Chân Long.” Diệp Viễn thuận miệng bịa chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK