Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Long Đằng chưa từng đến Loạn Ma Hải, nhưng nghe Diệp Viễn miêu tả qua, hắn biết ở đó nhất định có rất nhiều kẻ sừng sỏ vô cùng hung ác.

Có rất nhiều cường giả đáng sợ ở một nơi như vậy.

Những cường giả đó có thể sống sót ở đó, thì thực lực của bọn họ quả thực không thể xem thường. Ngay cả những thiên tài của đại thánh địa cũng chưa chắc có thể so bì với bọn họ.

Còn về một nơi như vậy, nhất định có rất nhiều các cường giả Đạo Huyền Cảnh, điều này thì khỏi phải nói nữa.

Ngay cả những võ giả Vô Tướng Cảnh, e rằng cũng không phải Diệp Viễn nói muốn vượt cấp chiến đấu là có thể vượt cấp chiến đấu.

Bạch Vũ Vực chỉ là một trong những vùng xa xôi hẻo lánh nhất trong Thần Vực, thực lực của các võ giả cũng không phải quá mạnh. Nhưng những nơi như Loạn Ma Hải kia có thể nói là đã hội tụ vô số cường giả của Thần Vực, căn bản không thể đánh đồng hai bên với nhau.

Vì vậy, lo lắng của Long Đằng không phải là không có lý.

Diệp Viễn chỉ cười nói: "Nếu như ngay cả Loạn Ma Hải ta còn không đối phó được, vậy thì đại thù của ta cũng không cần báo nữa. Tiền bối yên tâm, Diệp Viễn ta còn chẳng thèm để Loạn Ma Hải này vào trong mắt. Vết thương của tiền bối không thể chậm trễ nữa. Chỉ có tới Loạn Ma Hải, mới có thể trị khỏi!"

Sắc mặt Long Đằng hơi khó xử nói: "Rốt cuộc là Loạn Ma Hải có thứ gì, nhất định phải đi sao?"

"Uẩn Thần Thạch!"

Diệp Viễn nhàn nhạt nói ra ba chữ, nhưng lại làm cho sắc mặt của Long Đằng thay đổi rất nhiều.

"Ngươi đang nói cái gì? Loạn Ma Hải có Uẩn Thần Thạch?"

"Không sai, theo như ta biết, chỉ có Loạn Ma Hải ở Thần Vực mới có Uẩn Thần Thạch. Chỉ có Uẩn Thần Thạch mới có thể giúp tiền bối hợp nhất dưỡng nguyên và khôi phục trạng thái toàn thịnh." Diệp Viễn nói.

Uẩn Thần Thạch là một loại thần vật cực kỳ quý hiếm, đối với sự tồn tại của các thuộc tính như linh hồn, nguyên linh, khí linh... có hiệu quả nuôi dưỡng vô cùng lớn.

Vì Long Đằng đã là khí linh, nên Diệp Viễn không có cách nào luyện chế đan dược cho hắn, chỉ có thần vật của thiên địa như Uẩn Thần Thạch mới có thể chữa lành thương thế của hắn mà thôi.

Thần sắc của Long Đằng phức tạp liếc nhìn Diệp Viễn, nhưng lại lắc đầu, "E là nơi sản sinh ra thần thạch này cực kỳ nguy hiểm? Với thực lực của ngươi hiện tại, sợ rằng quá mạo hiểm rồi. Còn ta, hẳn đã không còn năng lực khống chế Hạo Thiên Tháp thêm lần nữa.”

Diệp Viễn nghe vậy chỉ cười, nói: "Tiền bối cứ ở đây dưỡng thương là được rồi. Những việc còn lại thì cứ giao cho ta đi.”

Diệp Viễn nói xong, lập tức rời khỏi Hạo Thiên Tháp.

Nhìn theo bóng lưng xa dần của Diệp Viễn, Long Đằng hơi giật mình, một lúc sau mới cười mắng một câu: "Tiểu tử thối!"

Mặc dù Diệp Viễn đã là người kế thừa Hạo Thiên Tháp, nhưng bao lâu nay hắn vẫn luôn thử nghiệm tâm tính của Diệp Viễn.

Cho nên Diệp Viễn có được Hạo Thiên Tháp rất lâu rồi, nhưng thực tế chẳng hề nhận được bao nhiêu sự giúp đỡ.

Nếu không có sự chấp thuận của khí linh là mình thì thậm chí ngay cả vị trí bí mật này Diệp Viễn cũng chẳng tìm nổi.

Mà lần này, Diệp Viễn không chút do dự tiến vào trong Mai Cốt Chi Địa, cố gắng giết chết Ma Thần Già Lam, cuối cùng cũng khiến cho Long Đằng hoàn toàn chấp nhận Diệp Viễn.

Trong khoảng thời gian này, một sự việc lớn đã xảy ra ở Bạch Vũ Vực.

Thánh chủ Đồ U của thánh địa Xích Hà lại giống như cây khô gặp mùa xuân, sau mười tháng bế quan, hắn đã đột phá Đạo Huyền tầng hai như một kỳ tích!

Sự việc này đã làm chấn động toàn bộ Bạch Vũ Vực.

Từ trên xuống dưới ở khắp nơi trên thánh địa Xích Hà tràn ngập vui mừng khôn xiết, không khí u ám tích tụ bao năm qua đã bị xóa sạch chỉ trong chớp mắt!

Các vị thánh chủ của sáu thánh địa khác đều gửi thiệp bái phỏng tới thánh địa Xích Hà, muốn đến Bạch Vũ Vực biểu thị chúc mừng Đồ U.

Không còn sự lựa chọn nào khác, Đồ U chỉ đành tổ chức một buổi đại tiệc, tiếp đón các vị khách tám phương.

“Thánh chủ, các thánh chủ của lục đại thánh địa đã đợi sẵn ở đại điện.” Trầm Khâm vào cửa báo.

Đồ U liếc nhìn Trầm Khâm thở dài: "Ài, ngươi cũng biết, lần này ta may mắn đột phá đều là nhờ có Diệp Viễn. Bây giờ Diệp Viễn sống chết chưa rõ, chúng ta lại ở đây tổ chức yến tiệc gì chứ. Trong lòng ta thấy vô cùng khó chịu!"

Trầm Khâm bất đắc dĩ nói: "Đây cũng là chuyện không thể tránh được. Lần này thánh chủ đột phá Đạo Huyền tầng hai. Thực lực không chỉ vang xa khắp Bạch Vũ Vực, mà thọ nguyên cũng tăng thêm mấy trăm năm. Tuy rằng thánh chủ của lục đại thánh địa không nói rõ, nhưng bọn họ đích thân tới chúc mừng, chính là tỏ ý quy phục rồi, ngược lại nếu ta không chấp nhận sẽ khiến mọi người hoang mang. Về phần Diệp Viễn, thuộc hạ cũng hi vọng hắn sớm bình an trở về, nhưng chuyện của hắn, hiển nhiên chúng ta không còn có thể can thiệp được nữa rồi."

“Tuy nói vậy, nhưng ta luôn cảm thấy mình nợ Diệp Viễn quá nhiều.” Đồ U thở dài.

"Nói đến nợ, đó không còn là chuyện của một mình thánh chủ. Toàn bộ Xích Hà đều nợ hắn quá nhiều." Trầm Khâm bất lực nói.

Khi Thần Vương đưa đan dược cho Đồ U cũng từng nói qua, hắn ta nợ Diệp Viễn một ân tình.

Có thể lưu lại ân tình như vậy, xem ra lai lịch của Diệp Viễn chẳng phải tầm thường.

Cho nên toàn bộ thánh địa Xích Hà bây giờ thực sự rất hổ thẹn, đặc biệt là Đồ U, hắn cảm thấy mình nợ Diệp Viễn quá nhiều, nhưng lại không có cách nào báo đáp lại Diệp Viễn.

Vậy mà đã một năm trôi qua, Diệp Viễn vẫn chẳng có tin tức gì, điều này khiến Đồ U vô cùng lo sợ.

“Ngươi nói xem, rốt cuộc Diệp Viễn có thể trở về hay không?” Đồ U hỏi.

Trầm Khâm không khỏi cứng lại, gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, cuối cùng không biết nên nói cái gì cho phải.

Theo lời của Ngũ Tư Viễn, lúc đó Diệp Viễn bị thương rất nghiêm trọng. Cả năm nay chẳng hề có tin tức gì, e rằng khả năng sống sót rất thấp.

Cuối cùng, Đồ U thở dài rồi bước ra cửa.

Trong đại điện, Xích Hà tổ chức một buổi lễ linh đình. Hầu như tất cả thế lực lớn nhỏ của Bạch Vũ Vực đều tập trung đến Xích Hà, tất cả đều đến chúc mừng cho Đồ U.

"Chúc mừng Đồ thánh chủ, lần này một bước lên trời, thật là khiến người ta vô cùng kinh ngạc!"

"Đồ thánh chủ quả nhiên là một người tài năng ngút trời, từ nay về sau, thánh địa Vân Khuyết chúng ta, theo Xích Hà như thiên lôi chỉ đâu sẽ đánh đó!"

"Xích Hà không hổ là thánh địa lão làng, lai lịch thâm hậu! Đồ thánh chủ lần này đột phá Đạo Huyền tầng hai, mong sau này sẽ chiếu cố chúng ta nhiều hơn!"

Những người nói ở đây đều là cường giả có cấp bậc. Giữa bọn họ luôn âm thầm giao tranh phân cao thấp, để xem ai là người đầu tiên đột phá Đạo Huyền tầng hai.

Mà trong số họ, Đồ U lại là người có tuổi tác cao nhất, hy vọng đương nhiên cũng rất xa vời.

Nhiều năm qua, bao nhiêu lời đồn thổi rằng Đồ U bế quan là vì muốn đột phá Đạo Huyền tầng hai, nhưng chưa bao giờ thành công.

Không chỉ bản thân người trong Xích Hà nghi ngờ Đồ U, mà chính các vị thánh chủ này cũng hết sức hoài nghi tình trạng hiện giờ của hắn.

Nếu không phải Đồ U có tuổi tác và thực lực đều mạnh nhất ở đây, e rằng bọn họ đã sớm ra tay thăm dò.

Nhưng bây giờ, bọn họ chẳng thể nào ngờ rằng trong số bảy đại thánh chủ, Đồ U lại là người đầu tiên đột phá Đạo Huyền tầng hai.

Ở trước mặt mọi người, tất nhiên Đồ U sẽ không lộ ra tâm trạng chán chường, lúc này thản nhiên nói: "Các vị không cần khách khí, Bạch Vũ Vực đều là của mọi người, không phải của riêng Đồ mỗ ta hay bất kỳ người nào. Bạch Vũ chúng ta nằm ở dưới cùng của Thần Vực, mọi người càng nên hỗ trợ lẫn nhau, đồng lòng hợp lực..."

Nói mấy lời xã giao này, Đồ U chớp cũng không chớp mắt lấy một cái.

Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa có người gân giọng hô lớn: "Thiếu chủ trở về rồi! Diệp... Diệp Viễn thiếu chủ đã trở về rồi!"

Sắc mặt Đồ U thay đổi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, "Vù" một tiếng biến mất khỏi đại sảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK