Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Phong Nhược Tinh quay người muốn đi gấp.

Diệp Viễn vội vàng chặn lại nói: “Từ từ đã!”

“Còn có chuyện gì sao? Mấy ngày nay chắc chần vì chuyện này mà trong lòng phiền muộn, ta phải tìm nàng nhanh một chút.” Trong lòng Phong Nhược Tình nóng như lửa đốt.

Diệp Viễn thở dài nói: “Dục tốc bất đạt, việc này không phải một hai ngày có thể giải quyết, ngươi bây giờ đi cũng không giúp được, gấp cái gì.”

“Thếnhưng mà…”

“Không phải ta hù dọa Phong lão sư, nhưng phái chọn lựa công pháp này thật cẩn thận. Nếu chọn một công pháp và công pháp hiện tại nàng đang tu luyện không thể hỗ trợ lẳn nhau, về sau tạo thành phiền phức càng nhiều hơn so với hiện tại!”

“A? Vậy… Vậy phải như thế nào cho tốt?” Phong Nhược Tình không biết nên làm gì nữa rồi.

“Không biết Phong lão sư có ngọc giản của công pháp mà sư tỷ đang tu luyện hay không?”

“Cái này… ở phòng của ta có, ta đi lấy cho ngươi.” Phong Nhược Tinh do dự một chút, vẫn nói ra.

Rất rõ ràng Diệp Viễn muốn xem môn công pháp này, đây vốn là điều tối kỵ của võ giả, nhưng Phong Nhược Tình ngầm lại sư phụ sau lưng Diệp Viễn, thì liền bình thường trở lại.

Diệp Viễn tiến bộ thần tốc nhưthế, công pháp của hắn làm sao có thế thấp cấp hơn so với công pháp mà Phong Chỉ Nhu tu luyện?

Chẳng những không thấp, mà còn cao hơn không chỉ một hai cái cấp bậc!

Đánh vỡ đầu Phong Nhược Tình cũng không nghĩ ra, công pháp gì có thể khiến người ta trong thời gian hơn một tháng, từ Nguyên Khí tầng một tu luyện tới Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong!

Mặc dù trong đó cũng gặp không ít cơ duyên, nhưng công pháp cúa Diệp Viễn vô cùng lợi hại, đây là chuyện rõ rành rành.

Diệp Viễn nhẹ gật đầu, Phong Nhược Tinh lập tức đi về chổ ở của mình lấy công pháp.

Phong Nhược Tình đi không lâu sau, Đường Vũ cũng tới.

“Diệp sư huynh, chúc mừng ngươi đã xông qua Cửu Thiên Lộ thành công, trờ thành người đầu tiên trong ngàn năm qua của Học Viện Đan Vũ dùng Nguyên Khí Cảnh qua cửa thành công!” Đường Vũ chúc mừng từ đáy lòng.

Rõ ràng mới quen biết Diệp Viên được hơn một tháng, Đường Vũ lại có loại cám giác giống như cách một thế hệ.

Diệp Viễn chỉ dùng thời gian hơn một tháng ngân ngủi để hắn chuyến gọi từ Diệp sư đệ sang gọi Diệp sư huynh.

Diệp Viên bây giờ, đã là người mà hắn phải ngước lên nhìn.

Nhưng Diệp Viễn không bởi vì kéo ra cấp bậc với Đường Vũ mà xa lánh hẳn, cười nói: “Đa tạ Đường huynh, ta cũng là bị buộc bất đâc dĩ, may mân mà thôi.”

Đường Vũ cũng chào Hô Diên Dũng một tiếng, ngồi bên cạnh Diệp Viễn, mở miệng nói: “Ta đến ngoại trừ chúc mừng Diệp SƯ huynh, còn mang đến một chút tin tức, châc hẳn Diệp SƯ huynh sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Ồ? Đường huynh mời nói.” Diệp Viên cũng là bị một câu của Đường Vũ khơi lên lòng hiếu kỳ.

“Hôm nay ta cũng ở trong đám người quan sát Diệp sư huynh xông cửu Thiên Lộ, lại thật vừa đúng lúc để cho ta nhìn thấy Vạn Uyên. Lúc ấy hắn cách ta không xa, ta biết hắn cùng Diệp sư huynh không hợp nhau, nẽn có chút để tâm. Ngay lúc Diệp huynh đột phá đến Nguyên Khí tầng chín ở cửa thứ hai, Vạn Uyên lặng lẽ rút lui ra khỏi đám người. Ta thấy thế nên cũng đi theo, lại phát hiện ngay cả chỗ ở hắn cũng không về, trực tiếp ra khói học viện!” Đường Vũ nói.

“Chạy rồi? Thật là một tên nhát gan.” Diệp Viễn nghe vậy sửng sốt nói.

“Thật có lỗi với Diệp sư huynh, thực lực của Đường Vũ thấp, không giữ lại hắn được, đành phải trơ mẳt nhìn hắn chạy mất.” Đường Vũ hố thẹn nói.

Mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng hiện tại Đường Vũ cảm thấy mình quá vô dụng.

Gần đây Diệp Viễn phát sinh rất nhiều chuyện, thế nhưng một chuyên hắn cũng không giúp được.

Bây giờ đối với Diệp Viễn mà nói,

Vạn Uyên đã là một con kiến, tiện tay là có thế nghiền chết. Nhưng đối với Đường Vũ mà nói, lại cường đại như núi cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK