Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thạch trưởng lão, cái này...”

Không Vân không còn bình tĩnh như trước được nữa rồi.

Thạch Vũ là trưởng lão đại tế tư ngũ tinh, vậy mà lại thất kinh như thế, điều này thật là bất thường mà.

“Đừng có nói chuyện với ta nữa, để ta bình tĩnh lại một chút đã!” Thạch Vũ xua tay.

Lão cầm mười chiếc nhẫn Trữ Vật lên, nhìn cái này rồi lại bỏ cái kia xuống, không ngừng cẩn thận xem xét.

Mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Tuy nhiên, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Viễn cũng đã thay đổi không như trước nữa rồi.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Thạch Vũ cuối cùng cũng hồi phục lại sau cơn kinh ngạc.

Lão thở dài một hơi, trấn tĩnh lại tâm trạng của mình một chút rồi nói với Diệp Viễn: “Nghe nói hơn nửa năm nay ngươi vẫn chưa nhận nhiệm vụ nào từ Tam Tinh trở lên, làm sao trong phút chốc lại có thể hoàn thành được nhiệm vụ ở độ khó thất tinh thế?”

Giống như tất cả những người khác Thạch Vũ cũng rất khó hiểu.

Lão ta biết rằng với nền tảng đan đạo và thiên phú của Diệp Viễn sẽ có thể bắt đầu luyện chế Yêu Thần đan rất nhanh.

Nhưng lão ta không hề ngờ rằng lại nhanh đến mức khó bề tưởng tượng đến như vậy.

Mười nhiệm vụ mà lão ta vừa kiểm tra đều là Yêu Thần đan có độ khó cấp bảy!

Hơn nữa còn là đan dược cấp bảy có độ khó cực kỳ cao!

Yêu Thần đan có độ khó này thì ngay cả những trưởng lão cũng không nắm chắc là sẽ có thể hoàn thành được trong vòng một hai lần.

Nhưng Diệp Viễn không chỉ hoàn thành nó, mà còn hoàn thành một cách hoàn hảo.

Mỗi loại đan dược đều đạt đến mức thần phẩm!

Luyện chế Yêu Thần đan cấp bảy đến mức thần phẩm, đây rõ ràng chỉ là chuyện chỉ có trong tưởng tượng.

Cho dù có là những đại tế tư ngũ tinh như bọn họ, thì căn bản cũng không ai có thể làm được.

Đây là nguyên nhân mà vì sao lão lại kinh ngạc đến như vậy.

Diệp Viễn thờ ơ nói: “Chỉ cần hiểu một điểm mấu chốt thì sẽ hiểu tất cả! Luyện chế đan dược cấp cực khó không nhất định phải luyện chế lên theo từng cấp độ. Chỉ cần nắm chắc nền tảng thì tự nhiên sẽ có thể hoàn toàn thông suốt mà thôi.”

Sắc mặt của Thạch Vũ cứng đờ lại, rồi lên tiếng khen ngợi: “Khá khen cho câu “chỉ cần hiểu một điểm mấu chốt thì sẽ hiểu tất cả”, nhưng có bao nhiêu người có thể làm được điều này cơ chứ? Diệp Viễn, quả nhiên ngươi không làm ta phải thất vọng mà!”

Diệp Viễn cười nói: “Cám ơn Thạch trưởng lão!”

Thạch Vũ gật đầu và nói với người học việc của tế tư: “Mười nhiệm vụ của Diệp Viễn, mỗi nhiệm vụ tính cho hắn ba vạn điểm cống hiến!”

“Ba... ba vạn? Thạch trưởng lão, có phải... có nhầm lẫn không?” Không Vân nghe vậy vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin được.

Khái niệm một vạn điểm cống hiến cho một nhiệm vụ là cái gì đây?

Không Vân hắn ta nhận các nhiệm vụ ngũ tinh, nhận hàng chục nhiệm vụ cũng không có nhiều điểm cống hiến đến như vậy nữa đấy!

Đừng nói tới Xích Phong chỉ thua Diệp Viễn, có mấy trăm điểm cống hiến, thật ra đã không còn là một con số nhỏ nữa rồi.

Nhận nhiệm vụ tứ tinh sau khi hoàn thành cũng chỉ có từ vài chục đến một trăm điểm cống hiến.

Xích Phong muốn kiếm được vài trăm điểm cống hiến thì cần phải làm một vài nhiệm vụ tứ tinh.

Còn về phần hai nghìn điểm cống hiến, Xích Phong ít nhất cũng phải phấn đấu trong vài năm mới được!

Bây giờ một nhiệm vụ của Diệp Viễn lại có giá trị tới ba vạn điểm cống hiến, chuyện này không phải là thật đâu nhỉ!

Phản ứng đầu tiên của Không Vân là cho rằng Thạch Vũ trưởng lão cố ý, lão ta đang nâng đỡ cho Diệp Viễn.

“Đương nhiên là không có nhầm lẫn gì rồi! Mười nhiệm vụ này của Diệp Viễn mỗi cái đều hoàn thành rất xuất sắc. Căn cứ theo giá trị cực hạn khen thưởng của nhiệm vụ thất tinh chính là ba vạn một cái.” Thạch Vũ nhàn nhạt đáp lại.

Không Vân chợt biến sắc, kinh hãi nói: “Cực... giá trị cực hạn à? Cái này làm sao mà có thể được chứ?”

Giá trị cực hạn là phần thưởng chỉ được trao khi hoàn thành tới mức độ thần phẩm.

Chẳng lẽ đang muốn nói là mười nhiệm vụ này của Diệp Viễn đều đạt tới mức thần phẩm sao?

Làm thế nào mà có thể được chứ, đó là nhiệm vụ mà ngay cả những trưởng lão cũng không thể hoàn thành cơ mà?

Sắc mặt của Thạch Vũ sa sầm lại, lạnh lùng nói: “Không Vân, lẽ nào ngươi đang chất vấn bản trưởng lão đây hay sao?”

Không Vân chợt biến sắc, liền nhanh chóng nói: “Không... không dám ạ! Ta chỉ... chỉ là...”

Thạch Vũ lạnh lùng “hừm” một tiếng rồi nói: “Thay vì các ngươi ở đây đố kị với người tài, không bằng dành nhiều tâm tư vào việc tu luyện của mình hơn đi! Hy vọng việc ngày hôm nay có thể là một hồi chuông cảnh tỉnh cho các ngươi!”

Nói xong, Thạch Vũ liền quay người rời đi.

Diệp Viễn nhìn Không Vân cười như không cười nói: “Bây giờ thử nói lại những gì mà ngày hôm qua ngươi đã nói xem xem?”

Không Vân nghe vậy, toàn bộ khuôn mặt liền trở nên vô cùng xấu hổ.

Hôm qua hắn ta còn thề như đinh đóng cột rằng Diệp Viễn không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được.

Sở dĩ hắn ta dám kiêu ngạo như vậy là bởi vì biết chắc Diệp Viễn không thể nào hoàn thành nó được.

Nhưng hôm nay, Diệp Viễn không chỉ hoàn thành, mà còn hoàn thành nó một cách quá khủng khiếp và quá hoàn hảo.

Nhìn thấy bộ dạng của Không Vân, Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, rồi khinh thường nói: “Có gan nói ra, mà không có gan làm chính là kẻ chết nhát! Nếu không có thực lực thì đừng có ra vẻ trước mặt người khác nữa, sẽ bị vả vào mặt đấy! Nếu như ngươi có thể hoàn thành được nhiệm vụ thất tinh thì đến lúc đó hãy tới trước mặt ta mà rêu rao.”

Nói xong Diệp Viễn liền nghênh ngang bỏ đi.

...

Sau khi rời khỏi Thiên Lộc các, Diệp Viễn lại bị Lão giả tóc bạc chặn lại.

Có một lần thì sẽ tự nhiên có lần thứ hai, thứ ba.

Kể từ lần đó trở đi, mỗi khi Diệp Viễn ra khỏi Thiên Lộc các thì đều bị Lão giả tóc bạc chặn lại rồi ngồi mà nói chuyện suông với lão ta.

Bởi vì lão ta phát hiện ra rằng những quan điểm của Diệp Viễn vô cùng độc đáo và luôn luôn có thể khiến người ta tỉnh ngộ.

Một số chỗ nghi vấn và thiếu sót của lão ta trước đây cũng đều đã thông suốt hết cả rồi.

Trước khi gặp Diệp Viễn, Lão giả tóc bạc cho rằng mình đã hiểu thấu hết tất cả các quyển sách cổ của Thiên Lộc các rồi.

Cho đến lần đó lão ta thử thách Diệp Viễn mới phát hiện ra rằng bản thân mình vẫn còn rất nhiều vấn đề không hiểu rõ cho lắm.

Đương nhiên, Diệp Viễn cũng rất sẵn lòng nghiên cứu thảo luận với Lão giả tóc bạc này.

Trình độ của lão ta trong lĩnh vực Yêu Thần đan tuyệt đối không hề tầm thường.

Đối với một người mới như Diệp Viễn, dưới sự hướng dẫn của Lão giả tóc bạc khiến cho hắn có cảm giác như được nhìn thấy ánh trăng sau khi đẩy lùi đám mây đen.

Việc giao lưu như vậy đối với cả hai người mà nói đều mang lại lợi ích rất to lớn.

Diệp Viễn tiến bộ nhanh như vậy không thể nào không liên quan gì đến Lão giả tóc bạc này được.

Sau một hồi nghiên cứu và thảo luận kịch liệt, Lão giả tóc bạc đột nhiên nói: “Ta nghe nói sáu tháng qua ngươi đã chất vấn các trưởng lão trên giảng đàn của bọn họ, khiến cho bọn họ còn không thể bước xuống dưới nổi luôn đúng không?”

Diệp Viễn cười và nói: “Còn tùy vào cách mà ông nhìn nhận vấn đề này nữa. Thực ra ta cảm thấy rằng có thắc mắc thì cứ nói ra để mọi người cùng nhau nghiên cứu và thảo luận, cùng nhau tiến bộ, đây là một điều tốt. Chỉ là đối với một số trưởng lão đã thành danh từ lâu thì dĩ nhiên là thể diện quan trọng hơn thực lực rồi.”

Lão giả tóc bạc nghe xong liền cười to rồi nói: “Nói hay lắm! Bọn ngu ngốc kia cho rằng lão tử đây là đệ nhất thiên hạ, nhưng bọn chúng lại không biết rằng vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn! Đan đạo của bọn chúng chỉ là một chút ít bề ngoài mà thôi!”

Diệp Viễn cười nói: “Vãn bối luôn cảm thấy thiên phú cũng có khác biệt, nhưng thái độ hoàn toàn không có gì khác biệt. Giấu diếm lỗi sai vì sợ mất mặt, cũng chỉ có thể giẫm chân tại chỗ. Đệ tử chưa chắc là sẽ không bằng sư phụ, sư phụ cũng không nhất thiết là phải không thua kém đệ tử. Một số quan điểm của đệ tử có lẽ có thể khiến cho sư phụ thu hoạch được những điều khác cũng không chừng. Chỉ là bọn họ lại nghĩ rằng ta đang gây rắc rối, nên ta cũng không làm được gì cả.”

Lão giả tóc bạc cười ha ha và nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi thật sự là không giống với người khác! Nhưng ta nghe nói bọn họ đã liên hợp lại, định trừng trị ngươi một trận ra trò, cho nên ngươi phải cẩn thận hơn một chút đấy.”

Diệp Viễn có chút kinh ngạc: “Trừng trị ta à? Trị bằng cách nào?”

Lão giả tóc bạc vuốt nhẹ râu, rồi cười nói: “Ngươi đã từng nghe đến câu “đừng hỏi” trong thiên cổ chưa?”

Diệp Viễn lắc đầu, hiển nhiên là không hề biết gì về chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK