Sau nửa ngày, Lam Báo không chỉ không đuổi kịp Diệp Viễn mà còn bị hắn kéo giãn ra một đoạn dài.
Lam Báo không khỏi hoảng hốt, nếu mất dấu Diệp Viễn lại dưới tình thế không có Cuồng Phong Thứu, căn bản hắn không thể tìm được Diệp Viễn.
“Đáng chết! Rốt cuộc tên tiểu tử này đã dùng tà thuật gì, có thể duy trì loại tốc độ này trong thời gian dài như vậy! Không được, còn tiếp tục như vậy nữa sẽ mất dấu hắn mất! Liều thôi, ta nhất nhất định phải giết chết tên tiểu tử này!”
Lam Báo nổi điên, cắn nát đầu lưỡi của chính mình nuốt một giọt tinh huyết bản mệnh vào trong bụng.
“Tên tiểu tử đáng chết này, dám hại ta phải thiêu đốt tinh huyết bản mệnh!
Để ta bắt được ngươi ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này!” Lam Báo cắn răng nghiến lợi nói.
Tinh huyết bản mệnh của võ giả vô cùng quý giá, một khi bị tổn thất sẽ rất khó bù lại.
Mà tinh huyết bản mệnh một khi tổn thất vượt quá số lượng nhất định, võ giả thậm chí sẽ có nguy cơ cảnh giới bị hạ xuống.
Sau khi nuốt tinh huyết bản mệnh vào trong bụng, tốc độ của Lam Báo lập tức tăng vọt.
Rượt đuổi điên cuồng một hồi, dần dần cũng kéo gần được khoảng cách với Diệp Viễn.
Hơn nữa Lam Báo vui mừng phát hiện, tốc độ của Diệp Viễn cùng dần dần chậm lại! Quay đi quay lại dường như đuổi kịp Diệp Viễn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Tiểu tử, lần này cuối cùng ngươi cũng không chống đỡ nổi nữa rồi! Ha ha… chịu chết đi!”
Lam Báo âm thầm tích trữ thể lực, chuẩn bị cho Diệp Viễn một đòn trí mạng.
Nhưng chính vào lúc này, tốc độ của Diệp Viễn lại tăng lên như thể hồi phục lại tốc độ ban đầu.
Tinh huyết Lam Báo thiêu đốt cũng đang dần dần tiêu hao, tốc độ tự nhiên cũng sẽ càng ngày càng chậm lại, hai người một trước một sau, tốc độ cơ hồ ngang ngửa nhau.
Nhưng lần này, Lam Báo cuối cùng cũng nhìn rõ rồi, Diệp Viễn vừa ăn liên tiếp hai viên đan dược!
Điều này khiến hắn không tránh được kích động đến nỗi muốn chửi con mẹ nó, tên tiểu tử này rốt cuộc ăn đan dược gì, lại có hiệu quả điên rồ như thế!
Cứ như vậy, Diệp Viễn và Lam Báo một trước một sau chạy băng băng ở khu vực cương phong cấp bốn hoang tàn vắng vẻ.
Có lúc tốc độ Diệp Viễn nhanh hơn một chút bỏ lại Lam Báo ở phía sau, có lúc tốc độ Lam Báo nhanh hơn một chút suýt thì đuổi kịp Diệp Viễn.
Có một lần Lam Báo sắp tiến vào phạm vi tấn công khiến Diệp Viễn sợ đến toát mồ hôi toàn thân.
Từ sau đó, Diệp Viễn cũng không dám đợi dược hiệu giảm bớt mới ăn Tật Hành Đan nữa, chỉ cần tốc độ của hắn hơi chậm liền lập tức nuốt một viên.
Hai người ngươi đuổi ta chạy, lại tiếp tục chạy như điên như vậy thêm ba ngày ba đêm nữa!
Rốt cuộc chạy bao xa, hai người bọn hắn cũng không còn nhớ rõ nữa. Nhưng họ có thể câm giác được, cương phong càng ngày càng mạnh, ngước mắt nhìn có thể thấy đã sắp tiến vào khu vực cương phong cấp năm rồi.
Khu vực cương phong cấp năm đối với một võ giả Ngưng Tinh cảnh mà nói chính là cấm địa.
Cho dù là một cường giả Hóa Hải Cảnh như Lam Báo cũng không dám thâm nhập quá sâu.
Chỉ cần vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân, Lam Báo cũng chỉ có kết cục bị phong nhận sắc như dao loạn đao phân thây.
“Diệp Viễn, phía trước là khu vực cương phong cấp năm, để ta xem ngươi còn chạy đi đâu! Chắc ngươi cũng biết, khu vực cương phong cấp năm là cấm địa của Ngưng Tinh cảnh! Ta khuyên ngươi ngoan ngoan đưa tay chịu trói đi, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái!” Lam báo lớn tiếng nói.
“Ta nhổ vào! Ngươi coi ta là thằng ngốc à? Ta tình nguyện bị cương phong thổi chết cũng sẽ không dừng lại, ngươi bỏ ý định này đi! Có bản lĩnh thì đuổi theo ta. Ta xem ngươi có bao nhiêu tinh huyết có thể thiêu đốt!” Thanh âm của Diệp Viễn từ xa xa truyền đến.
Kỳ thực lúc này, Diệp Viễn và Lam Báo đều đã sắp đến giới hạn rồi.
Cho dù đan dược của Diệp Viễn có nghịch thiên cũng không thể ăn mãi không hết. Huống hồ Tật Hành Đan trong tay hắn cũng đã tiêu hao gần hết.
Chạy điên cuồng không ngày không đêm như vậy, Diệp Viễn ăn không ít hơn hai mươi viên Tật Hành Đan, thân thể của hắn đã chịu đến giới hạn rồi.
Trạng thái của Lam Báo cũng không tốt hơn là bao, hắn đã đốt cháy gần một phần tinh huyết của cơ thể.