Thực ra trong lòng mẹ hắn vẫn luôn khắc ghi hình bóng người cha không thấu tình đạt lý của bà, về điểm này người sống tới hai kiếp như hắn là người hiểu rõ nhất, bằng không hắn cũng không cho Nhậm Tinh Thuần có cơ hội này.
Có chỗ dựa vững chắc như Nhậm Tinh Thuần, sau này Diệp Viễn có ra ngoài phiêu bạt cũng có thể yên tâm nhiều hơn rồi.
Chuyện còn lại lúc này, chính là đối phó với sự xâm lược của Cuồng Phong giới.
Diệp Viễn luôn cảm thấy có gì đó không đúng trong lần xâm lược này của Cuồng Phong giới, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa nghĩ ra điểm không đúng đó là ở chỗ nào.
Chính cảm giác mất kiểm soát này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng chuyện này trừ khi Triệu Thiên Dận đích thân nói với hắn, bằng không sẽ chẳng thể nào biết được, còn lúc này cũng chỉ có thể biết đi được bước nào hay bước ấy.
Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải nhanh chỏng nâng cấp sức mạnh của bản thân, chỉ có như vậy thì khi đối đầu với cường giả của Cuồng Phong giới, hắn mới đủ sức tự vệ.
Tuy hiện tại thực lực của hắn đã vượt xa những võ giả cùng cảnh giới, nhưng giữa lúc chiến tranh, thì chút thực lực này vẫn là không đủ.
Cho nên, Diệp Viễn vẫn luôn ôm hy vọng không nhỏ trong truyền thừa Hạo Thiên Tháp lần này.
Sau khi nghi lễ đã hoàn tất, Nhậm Tinh Thuần đột nhiên đứng dậy, dõng dạc nói: “Cảm tạ lời chúc phúc của các chư vị, Nhậm mỗ cảm kích vô cùng.
Cũng nhân ngày đại hỷ này, Nhậm mồ vẫn còn một chuyện cần tuyên bố.”
Nhậm Tinh Thuần dừng lại một lát, nhìn về phía Diệp Viễn, sau đó nói tiếp: “Năm đó lão phu đã làm sai một việc, chuyện này hẳn mọi người cũng đã biết. Lão phu cũng không giấu mọi người làm gì, hôm nay ta có thế hoàn toàn tỉnh ngộ, tất cả đều là nhờ vào đứa cháu ngoại này của ta! Cho nên hôm nay, ta muốn lập Diệp Viễn làm thiếu chủ Vô Phương Thành, không biết ý kiến của mọi người thế nào?”
Tuy Vô Phương Thành luôn nghe theo lệnh của phủ thành chủ, nhưng Nhậm gia lại không phải là thành chủ cố định.
Năm đó Tào gia bá chiếm vị trí thành chủ trong một thời gian rất dài, nhưng sau đó đã bị Nhậm Tinh Thuần thay thế.
Cho nên việc Nhậm Tinh Thuần muốn lập thiếu chủ, vẫn cần thông qua sự đồng thuận của mọi người.
Nhưng tài năng và sức mạnh của Diệp Viễn, nào ai dám không công nhận.
Diệp Viễn trở thành thiếu chủ, cũng là chuyện đương nhiên.
“Diệp Viễn thiếu niên anh hùng, đương nhiên có thể gánh vác được trách nhiệm này!”
“Ta không có ý kiến gì, thành chủ đại nhân ngài nói được là được!”
“Tào mỗ đại diện cho Tào gia, hết lòng ủng hộ thiếu chủ Diệp Viễn!”
Yêu cầu này của Nhậm Tinh Thuần đều được mọi người hưởng ứng chấp thuận.
Thấy vậy, Nhậm Tinh Thuần cũng khẽ gật đầu, nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, từ bây giờ, con chính là…”
“Khoan đã!” Diệp Viền đưa tay ra ngắt lời Nhậm Tinh Thuần, sau đó nói tiếp: “Ta không có hứng thú với ngôi vị thiếu chủ này!”
Nhậm Tinh Thuần sa sầm nét mặt, tên tiểu tử này thật không biết lễ nghĩa trước sau.
Thiếu chủ Vô Phương Thành cũng đã được xếp ngang hàng với các đệ tử hàng đầu của tam tông, thuộc lớp người trẻ có địa vị cao nhất của Vô Biên giới.
Tên tiểu tử này lại từ chối thẳng thừng như vậy!
Lẽ nào tên tiểu tử này vẫn còn giữ mối hận trong lòng, muốn khiến hắn rơi vào tỉnh cảnh khó coi trước mặt mọi người?
Làm sao hẳn có thể biết được, Diệp Viễn nào để cái chức thiếu chủ Vô Phương Thành cỏn con này vào mắt.
Trong tất cả những người có mặt ở đây, e chỉ có Thất Hải cũng có thể coi là hiểu được phần nào suy nghĩ của Diệp Viễn.
Nhưng cho dù là Thất Hải cũng không thế nhìn ra được tầm nhìn cao xa của Diệp Viễn.
“Không chỉ có ta, mà ngay cả tiểu tử Nhậm Đỏng ta cũng muốn mang đi theo!” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều xôn xao cả lên.
Tên tiểu tử này không muốn làm thành chủ cũng được, sao lại còn không muốn để đứa cháu nội mà Nhậm Tinh Thuần yêu quý nhất làm thành chủ.
Lần này, đúng là chơi lớn rồi!