Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi người lần lượt lên đi, nhất định không được bước nhầm!”

Tinh huống này không cho phép mọi người nghĩ nhiều, các võ giả phía sau lục tục bước lên theo.

Đương nhiên, võ giả Vô Lượng cảnh chỉ có thể đứng đó nhìn, căn bản không dám tiến lên tranh.

ở đây có một đám cường giả Thiên Khải Cảnh, dám cướp chỗ của bọn hắn khác gì tự sát chứ?

Quân Thiên Vũ vẫn đứng yên không động đậy, Hạ Thư Minh và đồng bọn của hắn đã nối gót võ giả thành Thanh Hoàn bước lên đài sen rồi.

Chờ bọn họ lên hết lượt, Quân Thiên Vũ mới thong thả bước lên đài sen.

Sau đó, mới là các võ giả Vô Lượng Cảnh.

Những võ giả Vô Lượng cảnh thực lực thấp coi như vô tình ăn may nên được đi theo Quân Thiên Vũ.

Lúc này, bước chân Diệp Viễn đã nhanh thoăn thoắt, về sau chỉ còn dùng một chân dẫm lên đài sen.

Dù Bùi Văn Cường có thực lực thông thiên, cái trán cũng đã rịn đầy mồ hôi.

Toàn thân gã đều đã căng cứng, rất sợ bước lỡ một bước. Dù bước hụt một lần cũng không phải chuyện đùa.

Gã không có tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch cường đại như của Diệp Viễn, không thế phán đoán chính xác vị trí từng đài sen.

Trên mặt sông có xấp xỉ vạn đài sen, muốn đi một đường không sai một bước là cực kỳ khó khăn.

Có chỗ còn phải đi ngược, không phải chỉ chăm chăm tiến về phía trước.

Có đôi khi thậm chí Diệp Viễn còn đối mặt với người sau, song những người đó đang nhìn chằm chằm gót chân người phía trước, căn bản không ai có tâm tình để ý hắn.

Bởi Diệp Viễn tăng tốc quá đột ngột, ngoại trừ Bùi Văn Cường và ứng Thiên Nhai, những người khác đều chậm nửa bước.

Điều này khiến cho giữa bọn họ có một khoảng trống mà không phải một nối một.

Ban đầu, những võ giả khác còn có thể miễn cưỡng không bước nhầm, nhưng càng về sau, dần dần đã có người không theo nối nữa!

‘A!‘

Một tiếng hét thảm vang lên, rốt cuộc có người đạp hụt, rơi vào trong sông, nháy mắt đã bị nước sông bao phủ.

Tiếng hét thảm này quá chói tai, khiến tất cả mọi người cả kinh, những võ giả phía sau người đó đều dừng bước.

Võ giả đi sau đã toát mồ hôi đầy đầu, đúng là không biết nên đặt chân chỗ nào!

Trái lại, Diệp Viễn vẫn cứ mỗi bước nở một đóa sen, như nhàn tản giữa sân vắng, thong thả ung dung.

Không bao lâu sau, Diệp Viễn tung người nhảy lên, cập bờ bên kia.

Lúc này, Bùi Văn Cường cũng đã chậm hơn hắn vài đài sen.

Nhưng Bùi Văn Cường vẫn luôn nhìn chằm chằm bước chân Diệp Viễn, hắn đã gắng nhớ kỹ vị trí mấy đài sen còn lại.

“Diệp Viễn, ngươi muốn chết!”

Bùi Văn Cường vừa đặt chân xuống đất, lửa giận cực độ đè nén trong lòng liền muốn phát tiết ra ngoài.

Rõ ràng tên Diệp Viễn này cố ý đl nhanh như vậy, thế cho nên mới khiến người phía sau không theo kịp, thật là đáng chết!

Diệp Viễn cười nhạt nói: “Có nhiều thủ hạ của ngươi chôn cũng ta như vậy thì cũng là một lựa chọn tốt đấy.”

Sắc mặt Bùi Văn Cường tối sầm lại, quay đầu nhìn về phía mặt sông, sau đó kinh hãi cực kỳ.

Trừ ba người bọn họ, tất cả mọi người đều đang đứng giữa sông.

Người phía trước là thủ hạ của hắn, người đó cứ ngây mặt đứng yên trên đài sen, nào còn phong phạm cao thủ Thiên Khải Cảnh gì nữa, chỉ còn như một đứa trẻ nghệt mặt chờ cứu.

“Thành… thành chủ, cứu… cứu ta!” Võ giả cao giọng hô lên.

Bùi Văn Cường âm trầm nhìn về phía Diệp Viễn, nghiến răng nói: “Ngươi giỏi lắm! Xem ra ngươi thực sự không biết chữ ‘Chết’ viết thế nào!”

Diệp Viên lấy tay đỡ trán, nói: “Ai da, loại người như ta đây sợ nhất là bị hù dọa, cứ làm ta sợ một cái là ta sẽ trở nên dễ quên, bước tiếp theo của hắn nên đặt vào đâu đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK