Quả nhiên, hắn thốt ra lời này, không ít người lập tức ngậm miệng.
Một trăm viên Nguyên Khí đan cũng không phải là số lượng nhỏ, dường như nó bằng lượng sử dụng trong ba tháng của bọn họ. Tuy cũng có không ít người không để bụng, nhưng đủ làm đa sô’ mọi người cảm thấy đau đớn trong mấy tháng.
“Cược thì cược, ai sợ ngươi chứ? Có điều nơi này ít nhất có tới mấy trăm người, ngươi thua thì có thế bồi thường nổi sao?” Lúc này, những người có quan hệ tốt cùng Vạn Uyên dĩ nhiên không
nhịn nổi, lập tức có người nhảy ra ngoài.
Đường Vũ cười lạnh một tiếng, lấy ra một chai đan dược.
“Siêu phẩm! Tất… Tất cả đều là Nguyên Khí đan siêu phẩm!” Người kia nhìn thấy liền há mồm trợn mắt.
Giá trị của một viên Nguyên Khí đan siêu phẩm, đủ để bù đắp được mười viên Nguyên Khí đan thượng phấm thông thường rồi. Những đan dược này đều là Diệp Viễn trước khi bê’ quan luyện chế, hắn đã sớm đoán được màn này rồi, nên định nhờ vào đó để kiếm chút lợi lộc.
“Ta cược với ngươi!”
Mọi người theo tiếng nói đó nhìn ra, chỉ thấy Vạn Uyên dẫn đám người Liễu Nhược Thủy, Phí Thanh Bình nối đuôi nhau đi vào.
“Ta đánh cược với ngươi!” Vạn Uyên vừa ra sân liền mang theo khí thế hừng hực, ép tới mức Đường Vũ có chút khó thở nổi.
“Được!” Đường Vũ cũng không nói nhiều, trực tiếp đồng ý.
“Nếu phải đánh cược, chúng ta chơi lớn một chút!” Vạn Uyên nhìn Đường Vũ cười lạnh không dứt, khiến người ta cảm giác hắn đã có sẵn gian kế.
“Chơi thê’ nào?” Đường Vũ cắn răng nói.
“Một ngàn viên! Nguyên Khí đan cực phẩm! Thế nào, có dám chơi hay không?” Vạn Uyên nhìn sắc mặt của Đường Vũ, càng ngày càng cảm thấy sảng khoái.
Đường Vũ dường như bị mấy con số này làm sợ hết hồn, mặt lộ vẻ khó xử.
“Diệp Viền tuy hơi kém, nhưng phụ thân hắn Diệp Hàng là đại đan sư được người người kính ngưỡng, không phải ngay cả Nguyên Khí đan cũng không luyện ra được chứ?” Vạn Uyên thấy sắc mặt của Đường Vũ, càng tỏ vẻ đắc ý.
“Được! Một ngàn viên thì một ngàn viên! Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi?” Đường Vũ cắn răng nói.
“Ha ha ha, gan ngươi cũng lớn lắm! Mọi người các ngươi đều nghe thấy rồi nhé, đến lúc đó nếu như có người quỵt nợ mà không trả, mọi người chúng ta cùng tới Dược Hương phường tìm Diệp Hàng.” Vạn Uyên lớn tiếng nói.
Không ít người nhìn vẻ mặt của Đường Vũ, càng có thêm vài phần tin tướng.
“Ta cũng cược, một trăm viên Nguyên Khí đan thượng phẩm!”
“Ta cũng cược.”
“Ta cũng cược!”
Nghe được tên của Diệp Hàng, mọi người bên này cũng không lo lắng việc Diệp Viễn quỵt nợ, rối rít lên tiếng muốn gia nhập hàng ngũ cá cược.
Tim một người làm chứng, tham gia ký tên đồng ý cá cược, chuyện này coi như quyết định xong.
Nhìn những người này ký tên của mình, Đường Vũ trong lòng hồi hộp.
“Vẫn là Diệp sư đệ lợi hại, mấy người này tiêu tiền như rác. Sau này tu hành sẽ không thiếu Nguyên Khí đan rồi, muốn
bao nhiêu có bấy nhiêu!” Đường Vũ thầm nghĩ trong lòng.
Người khác không biết, nhưng Đường Vũ chính mắt thấy được Diệp Viễn lấy tu vi Nguyên Khí tầng ba tiêu diệt một tên sát thủ Nguyên Khí tầng bảy, như thế thì làm sao có thể thua loại tiểu nhân như Phí Thanh Bình chứ?
Không phải tất cả mọi người đều có gan tới tham gia trận đánh cược này, số người đồng ý ký tên vào phút chót cũng chỉ có hơn hai trăm người mà thôi. Cho dù như vậy, đây cũng là một số lượng Nguyên Khí đan khổng Tô rồi.