Sau đó hắn ta còn phải dựa vào phối phương để suy luận ra cả quá trình luyện đan.
Quá trình này vô cùng phức tạp.
Cho dù là với hồn lực bây giờ của Diệp Viễn cũng cảm thấy không chịu đựng nổi.
Thế nhưng hắn ta không còn cách nào khác.
Nếu nhiều hơn nữa thì sẽ ảnh hưởng đến việc luyện chế đan dược.
Hơn nữa trong những linh dược này, có hơn phân nửa là loại mà trước giờ Diệp Viễn chưa từng tiếp xúc qua!
Hắn ta cần phải cố gắng để hiểu biết mỗi một loại.
“Ha, ta không hiểu nhưng mà ta biết rằng từ trước đến giờ đại nhân đều sẽ không thất bại! Có lẽ ngài ấy không phải là đối thủ của cảnh giới Chân Thần nhưng mà không có người nào có thể vượt qua ngài ấy trong việc luyện đan!”
Khi nghe thấy những lời nói của Tiểu Đồng, Ninh Thiên Bình cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tuy rằng hắn biết Tiểu Đồng là cường giả Thiên Tôn nhưng mà thái độ của Tiểu Đồng khiến cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Vì đã đi theo Diệp Viễn từ lâu nên Ninh Thiên Bình đã có một niềm tin mù quáng đối với Diệp Viễn.
Đây không phải là sự sùng bái của riêng hắn mà là do hắn đã nhìn thấy những điều kỳ diệu ở bên người Diệp Viễn nên niềm tin ở trong lòng hắn cũng dần được hình thành.
Niềm tin này gần như không thể bị lay động.
Ít nhất từ trước đến giờ Diệp Viễn chưa từng thất bại trong việc luyện đan!
Cho dù đó là đan dược khó luyện đến mức nào thì cũng là chuyện nhỏ đối với Diệp Viễn.
Đặc biệt sau khi Diệp Viễn đột phá đến cảnh giới Thần Quân thì thực lực đan đạo của Diệp Viễn càng ngày càng xuất thần nhập hóa, dĩ nhiên Ninh Thiên Bình không hề nghi ngờ một chút nào.
Tiểu Đồng nhìn vào Ninh Thiên Bình như đang nhìn một tên ngốc mà nói một cách thản nhiên: “Có lẽ Mộc Vũ Hồi Mộng Đan là thử thách lớn nhất từ trước đến giờ của hắn! Ta không phải nói hắn không thể luyện ra, chỉ là… nguy cơ thất bại của hắn rất lớn.”
“Không! Thể! Nào!” Ninh Thiên Bình đáp lại ba chữ một cách vô cùng rõ ràng.
Tiểu Đồng nghe thấy vậy cũng không khỏi tức đến nghẹt thở mà lạnh lùng hầm hừ nói: “Thật là ngang ngược!”
Lúc này, Tiêu Phong đột nhiên lên tiếng nói: “Tiền bối Tiểu Đồng nói không sai, có lẽ… đây chính là lần thử thách lớn nhất từ trước đến giờ của Diệp lão đệ! Viên Mộc Vũ Hồi Mộng Đan này không giống với nhũng đan dược mà hắn đã từng gặp trước đây.”
Tiêu Phong giải thích về những đặc trưng của Mộc Vũ Hồi Mộng Đan cho Ninh Thiên Bình và Bạch Thần một lần nữa.
Bản thân hắn cũng là luyện dược sư nên hiểu rõ môn đạo ở trong đó.
Sau khi nghe những lời giải thích của hắn thì vẻ mặt của Ninh Thiên Bình và Bạch Thần cũng trở nên nghiêm trọng hẳn lên.
“Chẳng lẽ bổn tôn không hiểu rõ về việc luyện đan nhiều hơn các ngươi sao? Chỉ là một loại thần đan cấp năm, nếu như Diệp Viễn nắm chắc việc này thì bổn tôn còn phải đợi đến khi hắn đến đạo cảnh viên mãn mới mở miệng à? Hai tiểu tử không ra gì này!” Tiểu Đồng cảm thấy khó chịu nói.
Ninh Thiên Bình liền im lặng hẳn đi, thế nhưng rất nhanh hắn lại ngẩng đầu lên và nói với Tiểu Đồng: “Dù sao thì đại nhân không thể nào thất bại được, ngươi cứ chờ xem!”
Tiểu Đồng nghe thấy vậy liền không khỏi tức giận mà lạnh lùng nói: “Ngu ngốc không ai bằng!”
…
Trong nháy mắt đã trôi qua hơn ba mươi ngày nhưng Diệp Viễn vẫn chưa hề ra ngoài.
Cuối cùng Ninh Thiên Bình cũng nhận ra được những lời mà Tiểu Đồng và Tiêu Phong đã nói chưa hẳn là những lời đe dọa.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy Diệp Viễn lại tốn nhiều thời gian đến như vậy vào một viên đan dược.
Ninh Thiên Bình trông có vẻ rất nôn nóng mà đi qua đi lại ở trước cửa.
“Đừng có lắc lư nữa, ta cũng bị ngươi làm đến hoa mắt rồi đấy!” Tiểu Đồng khó chịu nói.