An Nam Tịnh nói: “Không được phép dùng thanh kiếm đó của cậu”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó vội lấy kiếm Hành Đạo ra: “Kiếm này à?”
An Nam Tịnh gật đầu.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối, chủ nhân của thanh kiếm này với đại đế Bất Khuất, ai mạnh hơn?”
An Nam Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cậu còn không đi nữa thì ta đánh cậu đấy”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, không dám nói gì thêm nữa, xoay người đi theo.
Trực giác mách bảo rằng tiền bối này không đùa với hắn đâu.
Bà ấy sẽ đánh thật đấy.
Tiểu Tháp bật cười.
Phải là An Nam Tịnh mới có thể chỉnh đốn được tên này.
Mặc dù không phô trương nhưng lại có quá nhiều tâm tư xấu xa, không lúc nào là không muốn nghe ngóng thực lực của Thiên Mệnh Váy Trắng.
Mặc dù tên này không gọi người đến nhưng lại có tiềm năng gọi người.
Không thể có ý nghĩ này.
Phải tiêu trừ ngay.
Phải để tên này chịu chút khổ sở.
Trên đường đi, Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, chắc chắn đại đế Bất Khuất rất lợi hại nhưng vẫn chưa từng đánh bại được Chân Thần, mà cha ta lại có thể một mình khiêu khích Chân Thần, nói cách khác cha ta mạnh hơn đại đế Bất Khuất, đúng không?”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có thể tìm cha ta để lấy xương cốt không? Ta không cần nhiều, chỉ lấy hai cái xương sườn thôi”.
Tiểu Tháp run giọng nói: “Chết tiệt, ngươi đừng nói là ta dạy ngươi… ngươi quá đáng sợ”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp toát mồ hôi lạnh.
Mẹ nó chứ!
Tên khốn này đáng sợ quá!
Cảm giác còn đáng sợ hơn cả cha hắn.
Cha hắn còn chưa từng có suy nghĩ đáng sợ này đấy.
Như nghĩ đến điều gì, Tiểu Tháp bỗng nói: “Thật ra ông nội ngươi cũng rất mạnh”.
Diệp Quân nhíu mày: “Ông nội ta?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, lần tới khi ngươi gặp ông ấy thì có thể tìm ông ấy lấy hai cái xương sườn, chắc ông ấy sẽ cho ngươi thôi”.