Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Vô Vân và Ngưỡng Tăng cách đó không xa, nhìn thấy Diệp Quân, Vô Vân tại mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, ta đối với bảo vật thu được trên người chư vị, mặc dù cảm thấy hứng thú, nhưng ta sẽ không cướp đoạt nó, nếu vị huynh đệ này của ngươi đã nói, thần vật tối cao có Linh hồn, nếu nó lựa chọn ngươi, vậy tự nhiên chính là của ngươi”.
Ngưỡng Tăng chấp tay lại: “Không cướp”.
Đơn giản, dễ hiểu.
Hai người bọn họ cũng không phải đang giả bộ, thực lực của bọn họ vượt xa đám người Nam Triệu kia, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Quân lần đầu tiên, cũng đã biết Diệp Quân không hề tầm thường, đây tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, giờ phút này nhìn thấy Diệp Quân đối mặt với nhiều cường giả như vậy mà mặt không đổi sắc, điều này càng chứng minh Diệp Quân không đơn giản.
Còn có một nguyên nhân khác, đó chính là thể diện, thân là nền văn minh siêu nhiên tối cao, bọn họ sẽ không cho phép mình đi làm loại chuyện đánh mất danh dự này, cho dù đó là một món thần khí tối cao!
Nghe thấy Ngưỡng Tăng và Vô Vân ở đây, đám người Nam Triệu bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, điều mà bọn họ sợ nhất chính là Ngưỡng Tăng và Vô Vân ở đây, nếu như hai người kia muốn tranh, bọn họ tuyệt đối không dám chống lại, bởi vì đánh riêng thì đánh không lại, đánh nhóm thì càng đánh không lại......
May mắn là cả hai người đều không có ý muốn tranh đoạt!
Vậy thì giờ chỉ còn lại đám người Diệp Quân ở trước mặt này rồi.
Nam Triều nhìn về phía Diệp Quân: “Ta biết, thực lực của ngươi không hề yếu, nhưng ngươi cũng có thể thử xem xem bản thân ngươi hôm nay có thể sống sót mà đem món thần khí tối cao kia ra được khỏi đây không”.
Diệp Quân đột nhiên cười phá lên.
Nụ cười này của hắn khiến cho mọi người có mặt ở đó nghi hoặc.
Mạc Tinh Hà đứng bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Anh trai, cười cái gì?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chỉ là có chút cảm khái”.
Mạc Tinh Hà tò mò: “Cảm khái cái gì?”
Diệp Quân nói: “Cả quãng đường khi ta tới đây, đối thủ luôn là những kẻ mạnh một cách bất thường, mà bây giờ cuối cùng cũng đã cho ta được một đối thủ bình thường rồi...Ta đột nhiên có một loại cảm giác phạm tội”.
Mặc Tinh Hà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cực kì hoài nghi: “Cảm giác phạm tội?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta cảm thấy nếu ta ra tay với bọn họ thì có một loại cảm giác như người lớn đang bắt nạt trẻ con, thật sự rất xấu hổ!”
Đậu má!
Con mắt của Mạc Tinh Hà trừng to như một chiếc chuông đồng, nhìn Diệp Quân một cách không thể tin được, vị đại ca này... biết ra vẻ đến như vậy được sao?
Mà tất cả những người có mặt tại đây đã nghe thấy hết lời mà Diệp Quân nói, Vô Vân nhìn về phía Diệp Quân một cách có hứng thú, Ngưỡng Tăng đứng một bên khoanh tay, chạy mày không nói gì.
Tiêu Nguyên Khởi và Thác Cổ Nguyên cũng bị những lời mà Diệp Quân nói khiến cho kinh hãi đứng hình tại chỗ... Vị huynh đệ này thường không hay nói chuyện, nhưng vừa mở miệng lại nói những câu... dọa người như vậy!
Cách đó không xa, người đàn ông tóc bạc Nam Triều lại cười phá lên, chỉ là nụ cười này lại thực sự có hơi dọa người: “Người lớn bắt nạt trẻ con?”
Đúng lúc này, lại có mười mấy khí tức mạnh mẽ từ chân trời phi đến, rất nhanh, bọn họ đã xuất hiện phía sau Nam Triều, đều là những yêu nghiệt và thiên tài của Nam tộc đến chi viện.
Thấy một màn này, sắc mặt của đám người Thác Cổ Nguyên bỗng nhiên trầm xuống, chỉ có duy nhất Mạc Tinh Thần vẫn đang cực kì hưng phấn với những gì đang diễn ra, trong lòng nàng ấy chỉ cần bốn người đàn ông ở bên cạnh này có thể ngăn chặn trước mặt mình được thì nàng ấy có thể có được sự thu hoạch.
Xạ thủ ở phía sau luôn cảm thấy bản thân mình có thể một chọi năm.
Nam Triều trừng mắt với Diệp Quân: “Món thần khí tối cao trong trên người người kia, Nam tộc của ta chắc chắn sẽ lấy được”.
Nam tộc!
Đây rõ ràng chỉ là chuyện cá nhân nhưng đã nâng cấp lên thành chuyện của cả gia tộc và cả nền văn minh!
Lăng Lệ ở phía sau Nam Triều đột nhiên tức giận chỉ vào Mạc Tinh Hà: “Đánh chết hắn ta trước!”
Nói xong, mọi người đều muốn ra tay.
Thác Cổ Nguyên đột nhiên đi ra: “Nam tộc? Thác Cổ tộc bọn ta cũng không sợ các ngươi!”
Thác Cổ tộc!
Mọi người tại đó nhốn nháo nhìn về phía Thác Cổ Nguyên, Nam Triều híp mắt: “Ngươi là người của Thác Cổ tộc!”
Thác Cổ Nguyên nói: “Đúng vậy, không chỉ ta là người của Thác Cổ tộc, vị Dương huynh đệ ở đây cũng là người của Thác Cổ tộc bọn ta... hắn ta tên thật là Thác Cổ Dương Quan!”
Diệp Quân: “???"
Mọi người: “.”.
Thác Cổ Nguyên nhìn chằm chằm vào Nam Triều: “Nếu như ngươi dám động đến hắn ta, vậy thì coi như người sẽ là kẻ thù của Thác Cổ tộc, Thác Cổ tộc ta không đội trời chung với Nam Tộc!”
Khi hắn ta nói ra những lời này, ở sâu trong nền văn minh Thác Cổ xa xôi, nơi nào đó trong cấm địa Cổ Hoang, nơi này là nơi mai táng các đời tổ tiên của Thác Cổ tộc, mà giờ phút này, ở sâu trong mảnh đất mộ địa này, có một ngôi mộ đột nhiên hơi rung động, ngay sau đó, từng luồng khí lưu thần bí đột nhiên từ ngôi mộ này chậm rãi tràn ra.
Khí vận văn minh!
Vốn dĩ khí vận văn minh của Thác Cổ tộc có màu bạc,
nhưng giờ phút này, khí vận văn minh đột nhiên bắt đầu từ từ biến thành màu tím...
Giờ khắc này, vô số tổ tiên và cường giả của Thác Cổ tộc đều không biết chuyện gì đang xảy ra, mà theo đó tất cả Linh hồn của tổ tiên và cường giả của Thác Cổ tộc tổ tiên đều đang sôi trào.
Mặc dù không biết vì nguyên nhân gì khiến cho khí vận văn minh của Thác Cổ tộc đột nhiên biến đổi nhưng không hề hoài nghi việc cả Thác Cổ tộc đều đang con mẹ nó vui phát điên rồi.
Bên trong lăng mộ thần.
"Ha ha!"
Người đàn ông mặc trường bào đứng bên cạnh Nam Triều đột nhiên cười lớn, hắn ta nghiên ngâm nhìn Thác Cố Nguyên: “Ngươi nói ngươi là người Thác Cổ tộc?”
Thác Cổ Nguyên nói: “Đương nhiên!”
Hắn ta cười lớn: “Nực cười, thật là nực cười, ngươi là người Thác Cổ tộc, nhưng lại không quen ta... thật đúng là chuyện cười!”
Nam Triều nhìn Thác Cổ Nguyên như một tên ngu đần: “Hắn ta là đệ tử ruột của gia chủ của Thác Cổ tộc tên là Thác Cổ Lâm!”
Sắc mặt Thác Cổ Nguyên đột nhiên trắng bệch.
Thác Cổ Lâm đánh giá Thác Cổ Nguyên, hắn ta mở lòng bàn tay ra, một quyển trục xuất hiện ở trong tay hắn ta, hắn ta nhìn thoáng qua, lập tức nở nụ cười, nhìn về phía Thác Cổ Nguyên: “Thì ra ngươi chẳng qua chỉ là người thuộc một chi nhánh của một chi nhánh xa lắc xa lơ của Thác Cổ tộc ta...... thế mà cũng dám vọng xưng mình là người của Thác Cổ tộc, thật sự là chuyện cười đệ nhất thiên hạ, nói cho ngươi biết, từ giờ phút này trở đi, ta thay mặt cho Thác Cổ tộc tuyên bố, ngươi và chi nhánh kia của ngươi bị trục xuất khỏi Thác Cổ tộc ngay tức khắc, trọn đời không được dùng họ “Thác Cổ” nữa!”
Lời vừa nói ra, phía sau bên trong núi cấm địa của Thác Cổ tộc, thời khắc này tốc độ biến đổi từ màu tím nhạt của khí vận văn minh khắp các mộ địa thành màu vàng dùng mắt thường có thể thấy được, sau đó lại nhanh chóng biến thành màu đen...
Bên trong mộ địa, vô số những bộ xương cốt đang run rẩy sợ hãi.
Vô số nắp quan tài rung động kịch liệt, sắp không còn đậy được nữa rồi.
“Đệch!”
Ở bên trong mộ địa của Thác Cổ tộc, một chiếc nắp của quan tài đột nhiên nổ tung, ngay sau đó, có tổ tiên của Thác Cổ tộc đột nhiên rống giận: “Ai! Là ai chặt đứt sự nâng cấp khí vận văn minh của Thác Cổ tộc ta! Lão tử ĐM mười tám đời tổ tông nhà ngươi! Có bản lĩnh thì ra đây đấu riêng!”