Thấy vẻ mặt hoang mang của hắn, Từ Chân bảo: “Ta không nói giỡn”.
Rồi kéo hắn đi về trước.
Có vô số người đang đi dạo dọc bờ biển, rất nhiều trong số ấy đều đang nhìn bọn họ, nhất là Từ Chân - một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đến nỗi khiến người khác phải thẹn.
Bỗng có mấy gã đàn ông bước tới chặn đường họ. Người đi đầu cười hỏi Từ Chân: “Làm quen không người đẹp?"
Tuy bên cạnh Từ Chân là Diệp Quân đẹp trai cao ráo nhưng gã ta vẫn muốn thử một phen, bởi gã cho rằng đàn ông chỉ được cái vẻ đẹp mã thì cũng vô tích sự, quan trọng là phải xem ai nhiều tiền hơn.
Thế là gã nâng tay trái lên để trước ngực, để lộ chiếc đồng hồ trị giá mấy triệu đồng Hoa Hạ.
Vốn gã cho rằng làm thế này có hơi mất giá nên không định khoe ra, nhưng có đôi khi vẫn nên chứng tỏ giá trị của mình nên quyết định làm theo.
Từ Chân không trả lời câu hỏi của đối phương mà lại quay sang hỏi Diệp Quân: “Được không?"
Diệp Quân vươn tay chỉ vào mặt biển phía xa, nói với gã đàn ông: “Thấy bên đó không?"
Gã ta nhíu mày: “Thấy gì?"
Hắn vung tay làm động tác chém.
Phập!
Một tia kiếm khí dài nghìn trượng lao thẳng từ trên trời xuống, tách biển làm đôi, dâng lên ngọn sóng cao tận mấy chục trượng.
Ai nấy đều hốt hoảng.
Gã đàn ông đặt mông ngồi bệt xuống đất, mặt trắng bệch như vôi: “***...”
Từ Chân nhìn Diệp Quân với đôi mắt như làn thu thủy và nụ cười động lòng người trên môi.
Hắn liếc nhìn gã đàn ông, bật ra một tiếng cười khẩy rồi kéo cô gái rời đi.
Những người khác ở gần đó bỏ chạy tán loạn.
Khiến bãi biển trở nên im lặng chỉ trong phút chốc.
Từ Chân nhìn Diệp Quân, chỉ cười không nói.
Hắn lúng túng: “Sao vậy?"
Cô ta nói: “Đêm nay ta sẽ viết sách”.
Diệp Quân: “Rồi thế nào nữa?"
Từ Chân bất ngờ nhón chân lên, thì thầm vào tai hắn: "Đêm nay, ta, cậu và Tiểu Thụ ngủ với nhau được không?"
Đầu óc Diệp Quân thoắt cái trống rỗng, máu sôi trào khắp toàn thân khi thứ cảm xúc nguyên thủy nào đó như muốn phá đê mà ra.
Thấy hai má hắn đỏ lựng, Từ Chân lại mỉm cười đầy quyến rũ: “Được không nào?"
Diệp Quân nuốt khan: “Chân tỷ... Làm vậy... có được không?"
Từ Chân nguýt hắn, quở trách: “Nói dối! Rõ ràng muốn vậy còn gì!"
Diệp Quân: “...”
Từ Chân nắm tay hắn, dịu dàng mở lời: “Hãy nhớ, phải luôn đối mặt với nội tâm của mình, đừng nên giấu diếm. Chỉ có như vậy thì kiếm đạo của cậu mới tiến bộ, hiểu chưa?"
Diệp Quân: “Nhưng nếu trong nội tâm của ta có những thứ đen tối thì thế nào?"