Trong nháy mắt vượt qua Xúc Chân cấp chín và chưa hề dừng lại.
"Ha ha ha!"
Gã cười như điên.
Sau đó lại thấy người phụ nữ váy trắng vươn tay.
Đồng tử Cổ Bàn rụt lại, định vung tay đấm ra nhưng hai gối khuỵu xuống.
Gã ngu người.
Người phụ nữ váy trắng lại vung tay, khiến cơ thể gã bị phân giải từng chút một.
Gã chết rồi.
Cổ Bàn nhìn lên đầy khó tin, muốn phản kháng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình biến mất khỏi cõi đời.
Không bao lâu sau, người phụ nữ váy trắng lại vung tay, Cổ Bàn vừa biến mất lại xuất hiện ở nơi đó.
Làm gã càng dại ra.
Chẳng phải đã chết rồi ư?
Ta là ai?
Ta đang làm gì?
Người phụ nữ váy trắng vung tay, dùng kiếm quang bắt gã quỳ tại chỗ.
Rồi xoay người biến mất.
Mặt Cổ Bàn xám ngoét.
Đây là một phong ấn mới.
Mà nó lại...
Thôi xong rồi!
Gã cảm thấy chẳng khác gì một giấc mộng.
Giây trước chết, giây sau sống lại.
Không biết nói ra có ai chịu tin không.
Bỗng gã bừng tỉnh, vội nói: “Phân thân! Mi đừng có tạo nghiệt!"
Tiếc rằng bên kia không nghe được.
...
Khu vực Cổ Hư.
Cổ Bàn ngẩng đầu lên nhìn quanh quất, thấy chủ nhân bút Đại Đạo đang chạy có cờ thì cười khẩy: “Nhát như chuột. Có cái quái gì xảy ra đâu?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Cổ Bàn liếc sang Diệp Quân: “Đợi bản thể của ta thoát ra thì hai đứa chúng bây cứ nằm đó chờ chết đi!"
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo đầy hoang mang.
Rõ ràng vừa cảm nhận được khí tức của người phụ nữ kia mà? Sao lại không thấy?
Bà ta đi đâu rồi?
Chẳng lẽ bây giờ cứ thoải mái mắng người nhà thằng này cũng được? Ông ta vừa nhìn Diệp Quân vừa nghĩ.
Hay là thử xem?
Nhưng rồi ông ta quyết định từ bỏ. Cái gì nguy hiểm thì thôi đừng thử.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói với phần mộ kia: “Bây giờ chúng ta đi, mau đưa bảo vật đây”.
Có ba lá bùa từ nơi đó bay ra.
Màu tím, lớn bằng bàn tay, trên có viết chữ cổ.