Tịnh An đặt khúc xương trong tay xuống: “Ta biết vì sao sư phụ đưa ta lên làm điện chủ Ám Điện, cũng biết vì sao lại bảo ta đến tìm các ngươi, là muốn thông qua ta để hóa giải ân oán giữa Diệp Quân và văn minh Thiên Hành. Ta biết bây giờ mở miệng khuyên nhủ là không có nghĩa khí, bởi các ngươi đã mất rất nhiều người ở nơi này, nhưng... ta thật sự không muốn thấy mọi người chiến tranh nữa...”
Cô cúi gằm mặt.
Nhất Niệm vươn tay nắm lấy Tịnh An, nói: “Đừng nghĩ nhiều vậy, sau này cho dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn luôn là bạn thân nhất”.
Năm ấy khi cô trở thành mục tiêu của văn minh Thiên Hành, chính Tịnh An đã đứng ra bảo vệ cô. Vì vậy cho dù bây giờ đã không còn cảm tình với văn minh Thiên Hành, Nhất Niệm vẫn vô cùng thân thiết với Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân.
Cả hai là những người thân thiết nhất với cô.
Tịnh An lại nói: “Nhất Niệm, chúng ta hợp tác nhau quản lý văn minh Thiên Hành đi!"
Nhất Niệm nhìn theo, nghe Tịnh An nói: “Ta không thích văn minh Thiên Hành bây giờ. Để thay đổi nó, ta phải khống chế nó trước, chúng ta cùng nhau làm đi!"
Nhất Niệm suy nghĩ một hồi: “Ta có thể giúp, nhưng ta sẽ không trở về”.
Tịnh An gật đầu: “Cũng được”.
Với cô ta thì bản thân hay Nhất Niệm quản lý văn minh Thiên Hành cũng là như nhau.
Hơn nữa cô ta tin rằng đợi cô ta tiếp quản rồi, Diệp Quân và Nhất Niệm cũng sẽ không ghét văn minh Thiên Hành nữa.
Nghĩ kỹ rồi, sau khi hoàn toàn nắm giữ nơi đó...
Cô sẽ tự tay loại bỏ điều luật cấm kết hôn với người ngoại giới trong Thần Pháp ngay trước mắt mọi người.
Cô sẽ tổ chức hôn lễ hoành tráng nhất từ trước đến nay cho Nhất Niệm.
Cô sẽ biến Nhất Niệm trở thành người lộng lẫy nhất vũ trụ.
Cô sẽ dùng quả Thiên Hành để chiêu đãi khách quý.
Và sẽ thêm vào Thần Pháp một điều luật, rằng sau này khi hủy diệt vũ trụ cũng phải chừa lại thịt dê và kẹo hồ lô...
Diệp Quân đã đến Đăng Thiên Vực.
Hôm nay Đăng Thiên Vực vẫn náo nhiệt phồn hoa như cũ, vô số cường giả của các nền văn minh vũ trụ đều lục tục tới đây tìm cơ duyên, nhưng cũng có một số người tới đây để tu luyện, linh khí ở đây nồng đậm hơn nhiều so với những nơi khác.
Dù sao đây cũng là nơi có Đại Đạo hiện hữu.
Đương nhiên, vẫn có nhiều người tới đây để tìm cơ duyên hơn, nhất là những thiên chi kiêu tử, bọn họ tới đây đều hy vọng được Đại Đạo hiện hữu để mắt tới.
Chỉ cần được Đại Đạo hiện hữu để mắt thì sẽ một bước lên trời, có ai không muốn đi đường tắt này chứ?
Trên con đường tu luyện này, có chỗ dựa và không có chỗ dựa vẫn rất khác nhau.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên Cửu Trọng Thiên, hắn tiến lên một bước, những người khác cũng đã tới Cửu Trọng thiên của Đăng Thiên Vực.
Dưới cổng đá có một thiếu niên đang đứng.
Trần Tuế Nguyệt!
Gã che giấu hơi thở, không nhìn ra được cảnh giới.
Khi Trần Tuế Nguyệt nhìn thấy Diệp Quân, gã cười khẽ: “Diệp công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Diệp Quân gật đầu bảo: “Lần này ta tới là để tìm sư phụ ngươi”.
Trần Tuế Nguyệt đáp: “Hiện giờ sư phụ đang bế quan, không tiện ra ngoài”.
Diệp Quân nhìn Trần Tuế Nguyệt: “Tốt nhất ông ta hãy xuất hiện”.
Trần Tuế Nguyệt nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Diệp công tử muốn hoàn thành thỏa thuận ba năm trước thời hạn à?”
Diệp Quân chầm chậm đi về phía cổng đá: “Trần công tử, ta nói lại lần cuối, ta tới đây để tìm sư phụ ngươi”.
Trần Tuế Nguyệt hơi nheo mất: “Sư phụ ta hiện giờ không tiện ra ngoài”.