Ngay cả Diệp Thần cũng không thể chịu được một cú đấm của gã sao?
Trên đài quan sát, Chu Phu chậm rãi đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm vào Tông Võ ở bên trong màn sáng, Diệp Thần là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Nam Châu ngày nay, nếu y không phải là đối thủ của Tông Võ, điều đó đồng nghĩa là lần này, Nam Châu lại không còn hy vọng nữa!
Bên trong chiến trường đặc biệt, Diệp Quân nhìn Tông Võ, hắn hơi ngạc nhiên, sức mạnh của Tông Võ đúng là khá đáng sợ.
Diệp Thần đang ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, cảnh giới kiếm đạo cũng đã đạt tới Kiếm Hoàng, kiếm ý cô đọng, mặc dù không thuần khiết, nhưng trong số thế hệ trẻ y đã cực kỳ lợi hại, vậy mà lại bị Tông Võ đánh bại chỉ với một cú đấm!
Giỏi lắm!
Ở cách đó không xa, vẻ mặt của đám người Diệp Trúc Tân cũng thay đổi.
Bọn họ phát hiện, hình như bọn họ đã đánh giá thấp thiên tài đến từ Thường Châu trước mặt này rồi.
Tông Võ hờ hững nhìn đám người Diệp Thần ở bên dưới: “Đừng lãng phí thời gian, lên hết đi!”
Diệp Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, một giây sau y biến thành một luồng kiếm quang bay lên trời, trong khoảnh khắc y bay lên, kiếm ý và kiếm thế của y điên cuồng tăng vọt, lập tức vượt qua cảnh giới Kiếm Hoàng.
Bán Bộ Kiếm Thánh!
Cảnh tượng này khiến mọi người đều bị sốc.
Mặc dù không phải là Kiếm Thánh chân chính, nhưng Bán Bộ Kiếm Thánh cũng cực kỳ yêu nghiệt rồi!
Lúc này, Tông Võ đột nhiên bước lên một bước, sau đó giậm mạnh bàn chân.
Ầm!
Trời đất rung lên dữ dội, ngay sau đó, một mảnh kiếm quang vỡ vụn, một bóng người rơi từ trên trời xuống.
Ầm!
Mặt đất đột nhiên rung lên rồi nứt toác ra.
Mọi người vội vàng nhìn vào trong hố sâu, hai tay Diệp Thần đang cầm thanh kiếm chống đỡ cơ thể, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng, sau đó nhỏ xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn, vội vàng nhìn Tông Võ đang ở trên trời. Tông Võ đang mặc một chiếc áo khoác rộng màu đen, tóc dài tung bay, trên người không có chút khí thế chập chờn nào, nhưng gã lại giống như một ngọn núi, đè ép khiến mọi người không thở được.
Tông Võ cúi xuống nhìn mọi người, mặt mày vô cảm, một chốc sau, gã đột nhiên nhấc chân phải lên rồi đạp mạnh xuống.
Ầm!
Một nguồn sức mạnh đáng sợ tràn xuống, nghiền nát mọi người ở bên dưới như một ngọn núi khổng lồ.
Gã muốn dùng sức của một mình để đấu với tất cả mọi người.
Ở cách đó không xa, trong mắt Diệp Trúc Tân lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, bỗng nhiên, cô ấy biến thành một luồng kiếm quang bay lên trời.
Kiếm xé nát bầu trời!
Cô ấy đã dốc hết toàn bộ sức lực vào nhát kiếm này, kiếm thế như sấm sét, không thể ngăn cản.
Nhưng khi nhát kiếm của cô ấy tiếp xúc với sức mạnh của Tông Võ, kiếm quang ầm ầm vỡ tan, sức mạnh cường đại lập tức đè ép khiến cô ấy rơi thẳng xuống, luồng sức mạnh khủng khiếp đó không biến mất mà giáng thẳng xuống, hung hăng đánh về phía mọi người.
Giờ phút này, thiên tài Thanh Châu và Nam Châu phải hợp sức lại với nhau, mọi người cùng nhau biến mất tại chỗ, lần lượt bay lên trời.
Ầm!
Trời đất rung lên dữ dội, dưới cái nhìn của vô số người ở Vạn Châu, tất cả những người bay lên trời đều bị trấn áp rơi mạnh xuống đất.
Toàn bộ mặt đất đều nứt ra!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở bên ngoài đều sợ hãi. Thiên tài của cả Thanh Châu và Nam Châu cộng lại cũng không phải là đối thủ của người này sao?
Mọi người đều không tin được.
Ở đâu đó trong bóng tối, có một thanh niên đang nhìn chằm chằm Tông Võ, người đó là Hám Vân Sơn.
Hám Vân Sơn nhìn Tông Võ, gằn giọng nói: “Sư phụ, sức mạnh của người này thật đáng sợ, còn mạnh hơn cả con”.
Giọng nói bí ẩn cất lên: “Sức mạnh này của gã có gì đó không đúng lắm”.
Vẻ mặt Hám Vân Sơn nghiêm túc hơn: “Có lẽ là gã vẫn chưa thể hiện hết thực lực thật sự của mình...”