Mục lục
Hậu duệ Kiếm thần - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Quân và Nhất Niệm đi ra từ trong đường hầm thời không, hai người xuất hiện trên một hòn đảo, đưa mắt nhìn từ gần đến xa chỉ thấy những ngọn núi như những thanh kiếm sắc bén mọc lên từ mặt đất bằng phẳng, không nối liền với nhau, có lúc bất ngờ cao vút lên, có chỗ lại biến mất như vô hình.

Diệp Quân tò mò nhìn khung cảnh trước mắt: “Nơi này là?”

“Hải vực Thiên Hành”.

Nhất Niệm bên cạnh cất lời.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Hải vực Thiên Hành?”

Nhất Niệm mỉm cười nói: “Đúng thế, thật ra chúng ta vẫn chưa rời khỏi thần cảnh Thiên Hành, sư phụ rất thông minh, bà ấy biết nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”.

Nghe thấy lời của Nhất Niệm, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Đúng thế thật”.

Không thể không nói, Thượng Thần Thiên Vân kia thật sự rất thông minh, nếu rời khỏi nền văn minh Thiên Hành vào lúc này để ra ngoài, với thực lực của nền văn minh Thiên Hành muốn tìm thấy họ chắc chắn sẽ không quá khó khăn, vì thế nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Chắc chắn nền văn minh Thiên Hành sẽ không nghĩ rằng họ hoàn toàn chưa từng rời đi.

Nhất Niệm chợt nói: “Đi theo ta”.

Dứt lời, cô ta kéo tay Diệp Quân tung người nhảy lên, hai người bay lên như một cơn gió, đi tới một ngọn núi sắc bén như kiếm, hai người nhìn ra xa, cuối tầm mắt là núi ôm lấy núi kéo dài bất tận, không nhìn thấy được điểm cuối.

Nhất Niệm nói: “Đây là nơi sư phụ từng tu luyện, chỉ sư phụ và một số ít học trò chủ chốt như chúng ta mới có thể đến đây, sư phụ đưa chúng ta đến nơi này có lẽ là muốn huynh ở lại đây tu luyện, vì nơi này có một chỗ tu luyện đặc biệt, đi thôi!”

Nói xong, cô ta kéo tay Diệp Quân tung người nhảy lên, trong nháy mắt, hai người đã lướt qua vô số đỉnh núi khác thường, đi tới một hòn đảo.

Rõ ràng Nhất Niệm vô cùng quen thuộc với nơi này, liên tục giới thiệu cho Diệp Quân.

“Huynh xem này, lúc trước ta rất hay tắm suối nước nóng ở nơi đó cùng với Tịnh An, cô ấy cứ thích sờ ta, ta cũng thích sờ cô ấy, mông cô ấy rất cong, rất có tính đàn hồi, nhưng khá nhỏ, không to bằng của sư phụ, của sư phụ sờ rất thoải mái!”

Diệp Quân: “…”

Rõ ràng Nhất Niệm rất thích nơi này, dù là một tảng đá, cô ta cũng có thể nói ra một câu chuyện.

Mà người cô ta kể nhiều nhất chính là Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới một hang núi, đây là một hang động đá vôi tự nhiên, trên đầu có tinh thạch dày đặc treo lơ lửng, hai bên vách tường là tinh thạch bí ẩn đủ loại màu sắc, lộng lẫy nguy nga.

Mà Diệp Quân còn ngạc nhiên phát hiện những tinh thạch này đều là tinh thể Vĩnh Hằng!

Trên toàn bộ vách tường đều khảm tinh thể Vĩnh Hằng!

Diệp Quân nhìn thoáng qua, trên vách tường hai bên có ít nhất mấy chục nghìn tinh thể Vĩnh Hằng mà hang động này còn rất dài.

Chẳng trách lúc mới đi vào hang động đá vôi này, hắn có cảm giác linh khí ở nơi này nồng đậm hơn ở bên ngoài ít nhất mấy chục lần.

Tu luyện ở nơi này, dù là một con lợn cũng có thể đắc đạo.

Nhất Niệm dẫn Diệp Quân bước nhanh vào nơi sâu trong hang núi, hai người nhanh chóng đi tới một khu vực rộng rãi, trước mặt hai người không xa có một cái cây nhỏ cao mấy trượng, thân cây màu xanh tím, lá như ngọc bích, cực kỳ trong suốt và sáng rực, xung quanh còn có dòng khí màu xanh tím lơ lửng.

Khi nhìn thấy cái cây này, nét mặt Diệp Quân lập tức trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện linh khí xung quanh cái cây này còn nồng đậm hơn linh khí ở những nơi khác ít nhất gấp vạn lần.

Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Cây sinh mệnh Thiên Hành!”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Chính là cái cây có thể ra quả kia à?”

Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Cái cây này không phải bản thể, nó chỉ là một nhánh của cây sinh mệnh Thiên Hành thôi, vì năm đó sư phụ lập công lớn cho nền văn minh Thiên Hành, nên Thiên Hành Chủ đã tặng một nhánh cây cho bà ấy, để sư phụ chăm sóc nó ở nơi này, lúc trước nó chỉ là một cành cây nhỏ bằng cánh tay, sau mười mấy vạn năm chăm sóc của sư phụ, nó mới phát triển thành như bây giờ”.

Mười mấy vạn năm!


Diệp Quân hơi khiếp sợ, chẳng trách trong hang núi lại có nhiều tinh thể Vĩnh Hằng như thế, thì ra là vì trồng cành cây này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK