Những Cự Nhân sửng sốt, nhìn Tịnh Sơ bằng ánh mắt hoảng sợ lẫn đề phòng.
Thạch Việt thoáng tỏ ra kinh ngạc rồi lại phá ra cười: “Có bản lĩnh!"
Tịnh Sơ lại chú ý đến bộ giáp đá, chính nó vừa hấp thu phần lớn sức mạnh từ cú đấm của bà ta.
"Ha ha!"
Lại có một giọng nói nữa truyền đến từ sau cửa đá: “Thạch Việt, da mặt ngươi vẫn dày như xưa”.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục xa hoa bước ra.
Sau lưng là mấy trăm cường giả tay cầm cung, lưng vác tên đồng, thân hình hư ảo như bóng ma.
Vạn Cổ Phong đi đến cạnh Diệp Quân: “Tộc trưởng tộc Vũ Linh, Vũ Tiêu. Họ thiện cung tiễn, thân pháp kỳ lạ, có thể hòa hợp với thời không vạn giới, rất khó giết”.
Diệp Quân nhìn sang, Vũ Tiêu như cảm giác được mà ngẩng đầu lên. Một khắc sau, một cơn mưa tên đã trút về phía Diệp Quân.
Tịnh Sơ tung cú đấm.
Uỳnh!
Cơn mưa tên bị chặn đứng rồi biến mất, trở về túi đựng tên sau lưng Vũ Tiêu.
Ông ta nhàn nhạt nói: “Văn minh Thiên Hành”.
Thạch Việt gần đó cười to: “Đây chính là Tịnh Sơ, quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành, thực lực cũng khá phết”.
Vũ Tiêu không đáp, chỉ phẩy tay một cái. Mấy trăm cường giả phía sau ông ta lập tức tàng hình ẩn nấp.
"Khà khà!"
Tiếng cười thứ ba vang lên. Người bước ra lần này là một người đàn ông mặc áo trắng dưới lớp áo khoác đen, theo sau ông ta là mấy trăm cường giả giáp đen, khí tức lẫn chiến ý đều vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta mỉm cười với Đại Tế Sư: “Lâu rồi không gặp”.
Đại Tế Sư!
Thạch Việt và Vũ Tiêu nghe vậy thì đều nhìn sang chào hỏi: “Chào Đại Tế Sư”.
Thái độ vô cùng cung kính.
Đại Tế Sư gật đầu với họ: “Tộc Nguyên Cổ đâu?"
Nguyên Cổ!
Mấy người kia nhìn nhau. Thạch Việt lên tiếng: “Chúng ta không rõ lắm, vì vừa nhận được Vạn Tộc Lệnh của Đại Tế Sư là lên đường ngay... Có lẽ vì ngài lâu rồi mới xuất hiện nên tộc Nguyên Cổ bọn họ bắt đầu có tâm tư khác, nhưng đây chỉ là ý kiến cá nhân thôi, hà hà...”
Đại Tế Sư điềm tĩnh nói: “Những ai có mặt hôm nay là đồng minh của tộc Đại Vu chúng ta, ai vắng mặt là địch. Đã là địch thì chúng ta sẽ không khách khí”.
Thạch Việt mỉm cười: “Tộc Cự Nhân sẵn lòng kết giao vĩnh viễn với tộc Đại Vu”.
Các tộc trưởng khác cũng tỏ thái độ giống vậy.
Sau khi diệt tộc Vạn Cổ năm xưa, vạn tộc do tộc Đại Vu cầm đầu. Thứ nhất vì bọn họ rất mạnh, thứ nhì là Đại Tế Sư có thể liên lạc với những thế lực thần bí, đây mới là điều họ kiêng kỵ nhất.
Bởi vì văn minh cấp cao muốn tiêu diệt văn minh cấp thấp thì chẳng khác gì bóp chết một con kiến.
Tiếp tục có cường giả bước ra từ trong cửa đá, không chỉ có người mạnh mà cũng có người đến hóng hớt.
Không bao lâu, quân số bên tộc Đại Vu đã tăng lên hơn một trăm nghìn, và vẫn còn cường giả cuồn cuộn đi ra.
Đại Tế Sư chậm rãi nhìn sang Diệp Quân. Bốn bề vốn đang xôn xao bỗng im phắc khi mọi ánh nhìn dồn lên Đại Tế Sư.
Ông ta cười nói: “Quả thật ta rất bất ngờ khi ngươi lại được tàn dư của tộc Vạn Cổ giúp đỡ”.
Diệp Quân nhìn số lượng cường giả cuồn cuộn phía sau ông ta, hỏi Vạn Cổ Phong: “Ông có biết đằng sau cửa đá đó là gì không Phong Thần Tướng?"
Vạn Cổ Phong lắc đầu: “Không, vũ trụ Vạn Cổ đã bị tổ tiên phá nát, di dời đến nơi khác rồi”.