Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Có lẽ là hắn có tính toán riêng”.
Ngao Thiên Thiên chậm rãi bình tĩnh lại: “Ta tin tưởng hắn”.
Mười phần thần tính cũng không đáng sợ.
Nhưng mười phần thần tính thuần tuý thì vô cùng đáng sợ.
Bất cứ chuyện nào trên đời này, chỉ cần là thuần tuý thì đều rất đáng sợ.
Mà nếu có thể dùng nhân tính áp chế thần tính…
Nhưng cô ta vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ… Có điều không thể nói rõ được.
Ngoài tháp.
Diệp Quân vừa rời khỏi Tiểu Tháp, Chu Phạn đã đi tới trước mặt hắn, khi thấy mái tóc đen của Diệp Quân đã trở thành màu trắng như tuyết, cô ta lập tức sửng sốt.
Chu Phạn vội vàng đi về phía Diệp Quân, nhưng còn chưa đến gần hắn đã bị một luồng kiếm ý ngăn cản.
Chu Phạn kinh ngạc: “Tiểu Quân…”
Diệp Quân nhìn Chu Phạn, nhíu mày: “Chu cô nương xin tự trọng”.
Tiểu Tháp: “…”
Chu Phạn: “?”
Lúc này, thời không trước mặt hai người không xa đột nhiên rung lên, ngay sau đó một thiếu niên mặc áo đen chậm rãi bước ra, bên cạnh thiếu niên ao đen còn có một cô gái áo trắng đi cùng.
Chính là Cửu điện chủ và Trăn Tuyết.
Cách phía sau hai người không xa có hai mươi cao thủ đeo trường đao cũng xuất hiện.
Thiếu niên áo đen nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, hắn ta lập tức cau mày: “Mười phần thần tính thuần tuý…”
Nghe thấy lời của thiếu niên áo đen, Chu Phạn lập tức sửng sốt, cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Quân, cô ta không ngờ Diệp Quân lại thật sự lên thẳng mười phần thần tính, hơn nữa còn là mười phần thần tính thuần tuý…
Diệp Quân quay đầu nhìn thiếu niên áo đen: “Ác Đạo Minh?”
Thiếu niên áo đen gật đầu: “Điện chủ Cửu điện, Lệ Hàn”.
Diệp Quân gật đầu: “Lệ huynh, đấu tay đôi thử không?”
Lệ huynh?
Thiếu niên áo đen thoáng sửng sốt, ta với ngươi thân thiết lắm à?
Trăn Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, cũng hơi nhíu mày.
Sao thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên hơi khác với trên tài liệu vậy?
Lệ Hàn nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Được”.
Diệp Quân gật đầu rồi ngự kiếm bay lên, biến mất ở phía xa.
Lệ Hàn cũng hơi run rẩy, biến mất ở phía xa.