Diệp Quan Chỉ nở nụ cười động lòng người, nói: “Muốn nắm chắc Dĩ Điểm Phá Diện thì phải nắm vững một phương pháp đặc biệt, đó là giới hạn, mà bây giờ thư viện có hai người biết đến phương pháp này, người đầu tiên là Đại Võ Tông. Thực lực của người này rất cao, võ công rất cao thâm nhưng ông ta lại là thầy của người mang thiên mệnh, chắc chắn sẽ không dạy công tử”.
Diệp Quân vội hỏi: “Còn một người nữa?”
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Viện chủ Tăng Vô của Phật Viện, bây giờ trong số tất cả các viện, ông ta là viện chủ duy nhất ở trong thư viện, ông ta là người của hàng ngàn vạn năm trước. Nhưng ông ta thường ở tại ngôi chùa của mình, chưa từng hỏi han bất kỳ chuyện gì của thư viện cả”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông ta sẽ dạy cho ta sao?”
Diệp Quan Chỉ lắc đầu: “Ta không chắc nhưng công tử có thể đi thử xem”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Công tử phải tự mình đi tìm ông ta, bây giờ ta vẫn còn bị giam giữ, không thể đi với công tử”.
Diệp Quân gật đầu: “Quan Chỉ cô nương, cảm ơn nhiều”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Khách sáo rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Hôm khác ta lại đến thăm cô”.
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm, ngự kiếm bay lên, xoay người biến thành kiếm quang rồi biến mất ở chân trời.
Sau khi Diệp Quân đi, Lý bà bà xuất hiện bên cạnh Diệp Quan Chỉ, bà ấy nhìn xuống bên dưới khẽ nói: “Nếu lúc nãy con đánh hết sức thì kết cục sẽ thế nào?”
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Nếu chỉ là tập luyện thì ta có thể đánh thắng hắn, nhưng nếu là cuộc chiến sinh tử thì ta đánh không lại hắn”.
Lý bà bà cau mày: “Tại sao?”
Diệp Quan Chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu kiếm không có ý chém giết thì làm sao có uy lực? Vừa rồi trong lúc hắn đấu với ta, kiếm đều không có ý chém giết, uy lực đã yếu hơn rất nhiều, nhất là khi hắn thi triển võ kỹ đó, hắn sợ làm ta bị thương, đến thời khắc quan trọng lại thu lại mấy phần lực”.
Cô ấy lắc đầu cười: “Lần tập luyện này của bọn ta hệt như chơi trò chơi vậy”.
Lý bà bà bỗng nói: “Hắn là một thanh niên rất tốt”.
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Ừ”.
Lý bà bà nhìn Diệp Quan Chỉ, không nói gì.
Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Bên người mang thiên mệnh có động tĩnh đúng không?”
Lý bà bà gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng thế, hơn nữa động tĩnh không nhỏ đâu. Theo ta được biết, trong khoảng thời gian này, ngày nào Đại Võ Tông cũng dẫn Lục Thiên đi chào hỏi khắp nơi, rõ là chúng đang cố gắng lôi kéo mấy thế gia và tông môn kia, con cũng biết gã có thân phận khá đặc biệt, mấy thế gia và tông môn kia chắc chắn sẽ không từ chối gã”.
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Cuộc tỉ võ hôm đó, ta muốn đến núi Thanh Khưu”.
Lý bà bà ngạc nhiên nói: “Tại sao?”
Diệp Quan Chỉ bình tĩnh nói: “Nếu hôm đó có ai dám cả gan làm gì ngang ngược, đối xử bất công với Diệp công tử, dù có đánh mất cái mạng này, ta cũng phải đánh thức sư tỷ Thanh Khưu”.
“Không được!”