Một ông lão nhà họ Hách Liên ở một bên lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Tộc trưởng, đừng như vậy, lúc đầu chúng ta đều nhất trí quyết định chọn đánh cược một canh bạc lớn, nếu thắng thì chúng ta cùng hưởng, còn nếu thua thì cùng sống chết với nhau, nhà họ Hách Liên không có kẻ hèn nhát”.
“Không có kẻ hèn nhát”, rất nhiều cường giả gia tộc Hách Liên ở đó đều đồng loạt nói.
Nghe các cường giả gia tộc Hách Liên nói thế, Hách Liên Vũ bật cười, ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở trong thời không hư vô đằng xa: “Diệp công tử, hôm nay nhà họ Hách Liên ta sẽ đồng hành với ngươi”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Hách Liên Vũ, nghiêm túc nói: “Nhà họ Dương ta sẽ không bao giờ quên ơn tình giúp đỡ hôm nay của nhà họ Hách Liên”.
“Nực cười”.
Lúc này, Cổ Lão ở đằng xa bỗng chế nhạo: “Diệp công tử, lẽ nào ngươi vẫn chưa nhìn rõ tình hình hiện tại sao? Ngươi và nhà họ Dương gì đó không có sau này nữa”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Cổ Lão: “Ông già, khiêu chiến một một?”
Một đánh một?
Vẻ mặt Cổ Lão cứng đờ.
Nếu là trước đây, tất nhiên ông ta sẽ không sợ Diệp Quân, vì Diệp Quân còn quá trẻ, cảnh giới không cao, nhưng sau khi xem trận chiến vừa rồi giữa Diệp Quân và ba vị thần hầu, ông ta không dám khiêu chiến với Diệp Quân.
Ngay cả thần hầu mà Diệp Quân còn tiêu diệt chỉ với một nhát kiếm, ông ta lên đó chẳng phải bị giết ngay lập tức sao?
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, sắc mặt Cổ Lão nhất thời hơi mất tự nhiên, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân nói: “Ngươi có khả năng đánh nhau thì có ích lợi gì? Ra ngoài lăn lộn phải có người hỗ trợ, hiểu chưa?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ý gì?”
Vừa dứt lời, Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.
Cổ Lão bị một luồng kiếm quang bao trùm, ngay lập tức lông tơ trên người ông ta dựng đứng.
Khí tức chết chóc đến gần.
Cổ Lão không ngờ sức chiến đấu của Diệp Quân lại đáng sợ như vậy, ông ta không dám đối đầu với Diệp Quân, lập tức lùi lại nhưng kiếm thế đó đã bao phủ lấy ông ta, kiếm của Diệp Quân đã chém đến.
Đồng tử Cổ Lão co rụt lại thành hình cây kim, đối mặt với nhát kiếm của Diệp Quân, ông ta không đỡ được, không hề do dự, ông ta lập tức cho thân xác mình tự nổ.
Ầm!
Thân xác nổ tung, linh hồn của ông ta nhanh chóng rời khỏi thân xác, bay đến nơi cách đó vài vạn trượng.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Cổ Lão, lúc này Cổ Lão chỉ còn lại linh hồn, hoảng sợ run giọng nói: “Ngươi!”
Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.
Sắc mặt của Cổ Lão thay đổi, nhưng ngay sau đó ông ta lại sửng sốt, vì mục tiêu kiếm của Diệp Quân không phải là ông ta mà là Ngự thần hầu ở cách đó không xa.
Lúc này thân xác Ngự thần hầu gần như bị tiêu diệt, thực lực giảm đi rất nhiều, chỉ cần hủy diệt hoàn toàn thân xác của đối phương thì hắn có thể dễ dàng giết chết đối phương.
Phải biết rằng kiếm Thanh Huyên có khả năng khắc chế linh hồn.
Thấy Diệp Quân bỗng tấn công mình, Ngự thần hầu nheo mắt lại, nhưng ông ta cũng không phải Cổ Lão, mặc dù lúc này bị Diệp Quân đánh cho bị thương nặng, nhưng ông ta lại không hề sợ hãi, ông ta giơ ngón tay lên chỉ vào giữa trán mình.
Ầm!
Một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên toát ra từ cơ thể ông ta, sau đó một thanh đao hư ảo bay lên trời từ trong cơ thể ông ta rồi chém thẳng xuống.
Đao quang hàng vạn trượng chém đứt kiếm quang của Diệp Quân, nhưng khi vừa chạm vào kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Ầm!
Chỉ trong thoáng chốc, kiếm quang cao mấy vạn trượng lập tức vỡ tan, giống như quả trứng đập vào đá, quả thật không thể chịu được một đòn này.
Nhưng lúc này Ngự thần hầu đã lùi về sau cả vạn trượng, thân xác ông ta đã hoàn toàn bị phá vỡ, khi nhìn thấy tình trạng cơ thể mình, sắc mặt ông ta bỗng tối sầm, ông ta nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, vô cùng sửng sốt, uy lực thanh kiếm này quả thật rất đáng sợ.
Lẽ nào đây là thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp chín thật sao?
Ngay lúc ông ta còn đang thắc mắc, Diệp Quân ở đằng xa bỗng biến mất khỏi chỗ đó.