So với Đại Chu, gã càng hy vọng Diệp Quân chết, bởi nếu sự việc ở đây bị vạch trần, sẽ gây bất lợi cho nhà họ Trần.
Quan Huyên Pháp!
Ở nơi này, bọn họ có thể giải quyết mọi việc, nhưng nếu sự việc bị bại lộ, chưa chắc nhà họ Trần sẽ giải quyết được, đừng nói nhà họ Trần, kẻ đứng sau nhà họ Trần cũng chưa chắc giải quyết được.
Không thể làm lớn chuyện!
Nếu làm lớn chuyện này, cho dù có thể giải quyết, cái giá phải trả cũng sẽ vô cùng lớn.
Vì vậy, gã đề nghị điều động cường giả tinh nhuệ nhất của nhà họ Trần đến tiếp viện, để phòng ngừa điều không may.
Cách đó không xa, Diệp Quân đang kéo Táng Cương chạy như điên, nhưng vào lúc này, hắn không có tu vi, căn bản không thể chạy khỏi đám người Chu Lăng kia.
Thấy đám người Chu Lăng đã đuổi đến sau lưng, Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, nếu ngươi không làm gì thì chúng ta sẽ chết ở đây đấy”.
Tiểu Tháp do dự, sau đó nói: “Hay là để cô bé triệt để rơi vào phong ma?”
Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Không được”.
Triệt để rơi vào phong ma sẽ hại chết cô bé, bây giờ cô bé không thể chịu được sức mạnh phong ma nếu làm vậy.
Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khủng khiếp đột nhiên đánh đến.
Sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, hắn vội vàng kéo Táng Cương ra sau lưng.
Ầm!
Diệp Quân và Táng Cương bị hất văng ra ngoài, ngã xuống đất, Diệp Quân phun ra một ngụm máu.
Thấy một đám cường giả lao về phía Diệp Quân và Táng Cương, Chu Lăng nói: “Đừng giết hắn, ta phải biết lai lịch của hắn, giết sạch chín tộc của hắn!”
Cường giả Đại Chu vừa xông tới trước mặt Diệp Quân và Táng Cương, chỉ thấy Táng Cương bỗng đứng lên, cô bé bỗng siết chặt hai tay, ánh mắt bỗng hiện lên vô số tia máu, cùng lúc đó tia sáng nhạt xuất hiện quanh người cô bé.
Sức mạnh huyết mạch điên cuồng sôi trào.
Lúc này các cường giả đã chạy đến trước mặt cô bé và Diệp Quân, cô bé bỗng tức giận gào lên, hai tay hung hãn giơ lên.
Vèo!
Đầu của mười mấy cường giả Đại Chu và cường giả thư viện Quan Huyên bỗng đồng loạt bay lên trời, máu bắn ra.
Thấy thế, các cường giả Đại Chu và thư viện còn lại đều biến sắc, lùi về sau không dám bước lên.
Họ nhìn Táng Cương cả người đầy máu, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.
Lúc này, Diệp Quân cũng nhận thấy Táng Cương có gì đó không đúng, huyết mạch phong ma trong người cô bé đang dâng trào, đôi mắt như biển máu, sự tỉnh táo trong mắt cô bé dần biến mất.
Thấy thế Diệp Quân sầm mặt.
Hắn biết thần trí của cô bé đang dần biến mất, sắp rơi vào trạng thái điên cuồng hoàn toàn, Diệp Quân vội nắm lấy tay cô bé nói: “Táng Cương, bình tĩnh”.
Táng Cương siết chặt cả hai tay, máu trong cơ thể liên tục trào ra, ngay sau đó cô bé bỗng tóm lấy cổ của Diệp Quân.
Diệp Quân hoảng hốt: “Ngươi phải bình tĩnh”.
Táng Cương run giọng nói: “Ta không kiểm soát được bản thân”.
Diệp Quân: “…”
Sau khi sức mạnh huyết mạch của cô bé dâng trào, thần trí của cô bé dần biến mất, thay vào đó là sát khí và sự điên cuồng.
Ở một bên khác, nhìn thấy Táng Cương bỗng tóm lấy cổ Diệp Quân, mọi người đều hơi khó hiểu, hai người này đang làm cái quái gì thế.
Chu Lăng nhìn chằm chằm Táng Cương, ánh mắt cũng hiện lên vẻ kiêng dè.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Táng Cương đang rơi vào điên cuồng: “Ta dạy ngươi chiêu võ giết người lợi hại hơn”, mắt Táng Cương bỗng sáng lên: “Được”, nói rồi cô bé buông tay ra. Cả người Diệp Quân bị tê liệt, mẹ nó chứ!
Cô bé cố ý đúng không?
Tiểu Tháp bỗng nói: “Mẹ nó, huyết mạch phong ma của hai ngươi đều hơi không đạt chuẩn”.
Diệp Quân: “…”