Trong nháy mắt, Tào Bạch đã lùi lại thêm mấy trăm trượng.
Sau khi dừng lại, khoé miệng Tào Bạch lập tức có máu tươi chảy xuống, chẳng những thế, trước ngực y cũng có máu tươi tuôn trào, trong nháy mắt, quần áo trên người y đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Còn Gia Cát Hạo Nguyệt kia cũng không tiếp tục ra tay, gã nhìn chằm chằm Tào Bạch: “Ngươi có thể chịu thua, ta sẽ không giết ngươi!”
Chịu thua!
Nghe thấy lời của Gia Cát Hạo Nguyệt, Tào Bạch chợt bật cười, nếu luận bàn với người ngoài, đánh không lại nên chịu thua cũng không mất mặt!
Nhưng đối mặt với Chân vũ trụ thì không thể như thế!
Chiến đấu với Chân vũ trụ, hoặc là thắng, hoặc là chết, không có thua!
Tào Bạch đột nhiên cười gằn, y siết chặt hai tay, một ngọn lửa đột nhiên dâng trào từ trong cơ thể của y.
Đốt cháy thân thể!
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó!
Oanh!
Lại một sức mạnh đáng sợ tuôn trào từ trong cơ thể y!
Đốt cháy linh hồn!
Thấy cảnh này, người bên phía vũ trụ Quan Huyên thay đổi sắc mặt!
Gia Cát Hạo Nguyệt híp mắt lại, gã vung tay áo phải, một tia thần quang bắn ra.
Lúc này, Tào Bạch chợt cười to, sau đó xuất kiếm!
Ầm!
Kiếm chém ra, thần quang kia lập tức vỡ tan, mà ngay sau đó, một tia kiếm quang đã thoáng chốc bay đến trước mặt Gia Cát Hạo Nguyệt.
Nét mặt Gia Cát Hạo Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, gã mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng siết chặt lại.
Oanh!
Trong nháy mắt, thời không trước mặt gã biến thành một bức tường thời không.
Ầm!
Bức tường thời không rung động dữ dội, cũng hơi nứt ra!
Mà lúc này, Tào Bạch đột nhiên gào thét, chém thêm một kiếm nữa.
Oanh!
Bức tường thời không chợt nổ tung, nhưng đúng lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt kia đột nhiên xông về phía trước, chỉ tay ra, trên đầu ngón tay có một tia thần quang xuất hiện, thoáng chốc đánh lên thân kiếm của Tào Bạch.
Ầm!
Kiếm trong tay Tào Bạch rung động dữ dội, luồng sức mạnh khổng lồ thoáng chốc khiến y bay ra xa.
Lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt kia đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Vụt!
Thời không xung quanh nổ tung, một tia thần quang thoáng chốc đánh lên người Tào Bạch.
Oanh!