Sau khi Diệp Quân rời đi, người đàn ông trung niên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một ông lão áo đen vội hỏi: “Tông chủ, vì sao lại làm thế?”
Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Các ông vẫn chưa nhìn ra được là người này muốn giết chúng ta à?”
Ông lão áo đen kia sửng sốt: “Tông chủ không thắng được cậu ta ư…”
Người đàn ông trung niên im lặng.
Cảnh giới của thiếu niên kiếm tu kia đúng là rất thấp, nhưng hắn lại cho ông ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Nguy hiểm!
Không thể không nói điều này khiến ông ta rất nghi ngờ, vì thiếu niên kia chỉ mới có cảnh giới Đế Quân mà thôi!
Mà chính vì thế ông ta mới cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, quan trọng nhất là dường như thiếu niên kia còn hy vọng ông ta có thể ra tay.
Một lúc lâu sau đó, người đàn ông trung niên lắc đầu: “Đi thôi!”
Ông ta nhìn ra được không thể gây chuyện với thiếu niên kia.
…
Không biết đã di chuyển bao lâu, cuối cùng Diệp Quân đến một tinh vực không biết tên, vừa đặt chân xuống tinh vực này, Thanh Đại đã xuất hiện bên cạnh hắn.
Đây là lần đầu tiên Thanh Đại chủ động rời khỏi Tiểu Tháp.
Thanh Đại nhìn xung quanh với vẻ mơ hồ.
Diệp Quân hỏi cô ta: “Cô biết nơi này à?”
Thanh Đại khẽ đáp: “Khá là quen thuộc”.
Nói xong, cô ta bèn đi về phía xa.
Diệp Quân đi theo cô ta, cách chỗ họ nghìn trượng có một gốc cổ thụ tinh không, cổ thụ cao chục nghìn trượng, tựa như một toà thành khổng lồ.
Mà dưới gốc cổ thụ đó còn có một cái xích đu.
Thanh Đại chậm rãi đi tới trước xích đu kia, cô ta nhẹ nhàng sờ lên xích đu, nhíu chặt mày.
Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn biết có lẽ mình đã bước vào khu vực Tiên Linh rồi.
“Ngươi là ai!”
Lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
Diệp Quân và Thanh Đại xoay người nhìn sang, có một thiếu nữ đang đứng cách đó không xa, thiếu nữ mặc váy dài màu phỉ thuý, mái tóc màu bạc, mắt màu lam đậm tựa như nước, giọng nói của cô ta rất trong trẻo, cực kỳ dễ nghe.
Thiếu nữ rất đẹp, còn đẹp hơn cả Thanh Đại ở bên cạnh.
Nhưng Diệp Quân phát hiện lúc nhìn thấy Thanh Đại, trong mắt thiếu nữ này thoáng lộ vẻ tò mò, còn lúc nhìn hắn, ánh mắt đó lại trở nên hơi lạnh lùng.
Quả nhiên người ở đây hơi không thân thiện với người bên ngoài.
Lúc nhìn thấy thiếu nữ, trong mắt Thanh Đại cũng lộ vẻ tò mò.
Diệp Quân chợt nói: “Cô nương là người của tộc Tiên Linh sao?”