Diệp Quân quay đầu nhìn Từ Nhu, nàng ta lại quay đi chỗ khác không nhìn hắn.
Diệp Quân không nói nên lời!
Ngay sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết của Diệp Quân vang lên trên đài tỉ võ.
Bị đánh!
Ba người phía Võ Khởi đánh Diệp Quân một trận dã man, vì Từ Nhu nói chỉ cần không đánh chết là được, vậy nên ba người ra tay không quá ác.
Cứ như vậy, không bao lâu sau, Diệp Quân đã nằm trên mặt đất, không còn động đậy nữa.
Lúc này hắn cảm thấy toàn thân rã rời.
Cơ thể cường hãn, lại thêm phía Võ Khởi không đánh ác nên cơ thể hắn không bị phá hỏng, nhưng đau là có thật.
Quá đau đớn!
Nhìn thấy Diệp Quân nằm trên đất, phía Võ Khởi không ra tay nữa.
Chẳng mấy chốc, dưới sự tự chữa lành của cây thần tự nhiên, cơ thể Diệp Quân bắt đầu nhanh chóng khôi phục, sau khi khôi phục, hắn lại bắt đầu chiến đấu với ba người Võ Khởi.
Vẫn bị đánh tàn bạo!
Diệp Quân bị đánh tơi tả hết lần này đến lần khác, nhưng hơi thở và cơ thể của hắn lại ngày càng mạnh hơn.
Cứ như vậy, Diệp Quân đánh với nhóm Võ Khởi một tháng, không đúng, nên nói là bị đánh một tháng thì hơn.
Một tháng qua, mỗi ngày Diệp Quân đều bị đánh, rất nhiều lần đều không có sức đánh trả, may mà có cây thần tự nhiên, nếu không hắn đã chẳng thể tu luyện được.
Không lâu sau, Diệp Quân đứng dậy, đang định ra tay thì Từ Nhu bên cạnh bỗng vung tay, Thống soái quân viễn chinh và Thống soái Chư Thần Hoàng Hôn Vệ lập tức lui sang một bên.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Một đấu một?”
Nhưng Từ Nhu không nhìn hắn.
Diệp Quân cạn lời.
Võ Khởi nói: “Tới đi!”
Nói xong, ông ta biến mất.
Xa xa, Diệp Quân cũng đồng thời biến mất tại chỗ, hắn rút kiếm ra chém, nhát kiếm này vừa ra chính hắn cũng ngây người.
Hai trăm ba mươi nhát!
Rầm!