Tay phải Vĩnh Hằng Hình siết chặt, chùm sáng màu đen bỗng bắn ra từ trong người ông ta.
Thế nhưng chùm sáng đen vừa chạm vào kiếm của Phục Võ đã vỡ tan, lúc này Vĩnh Hằng Hình đã lùi ra xa cả vạn trượng, cùng lúc đó ông ta giơ tay phải lên cao rồi đập mạnh xuống: “Giết”.
Thời không trên đỉnh đầu Phục Võ bỗng nứt ra, sau đó một bàn tay cực lớn phá tan không khí lao đến rồi đập mạnh xuống.
Khí tức và khí thế cực lớn khiến cả tinh không vũ trụ chấn động.
Phục Võ cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ tiện tay vung ra một nhát kiếm.
Vèo!
Bàn tay cực lớn đó bị nổ tung.
Thấy thế đồng tử Vĩnh Hằng Hình ở phía xa co rụt lại, lúc này ông ta mới nhận ra mình đã đánh giá thấp thanh kiếm trong tay người phụ nữ này rồi.
Không đúng, phải là đánh giá quá thấp thực lực của người phụ nữ này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ở phía xa cũng khá kinh ngạc, khẽ nói: “Kiếm đạo của ta thua xa Phục tỷ”.
Hắn cầm kiếm Thanh Huyên, sức chiến đấu cũng sẽ tăng lên rất nhiều nhưng không khoa trương như lúc Phục Võ cầm kiếm.
Lúc này hắn tin rằng Phục Võ cầm kiếm Thanh Huyên hoàn toàn có thể giết Tịnh Sơ trong tích tắc.
Ngay lúc này Phục Võ bỗng biến mất khỏi đó.
Đồng tử Vĩnh Hằng Hình co rụt lại, một thanh kiếm đã lao đến trước mặt ông ta.
Vĩnh Hằng Hình sợ hãi, ông vội lấy một chiếc khiên màu đen khá dày ra chắn trước mặt.
Vù!
Chỉ một nhát kiếm, tấm khiên đen dày đó đã biến thành tro tàn, bản thân Vĩnh Hằng Hình cũng bị văng ra xa đến vạn trượng, khi dừng lại, cơ thể ông ta nổ tung, máu bắn tung tóe, chỉ còn lại linh hồn.
Nhưng lúc này lại có một nhát kiếm nữa lao đến.
Đồng tử Vĩnh Hằng Hình co rụt lại thành như mũi kim, ông ta vội hét lên: “Tộc trưởng, cứu ta…”
Lúc này ông ta cảm nhận được khí tức chết chóc, ông ta biết mình không thể đỡ được nhát kiếm này.
Mặc dù hơi mất mặt nhưng so với mất mạng thì quả thật không đáng kể.
Ngay lúc Vĩnh Hằng Hình hô lên cứu mạng, Vĩnh Hằng Võ lập tức biến mất khỏi đó.
Phục Võ ở đằng xa bỗng dừng lại, quay phắt người lại vung một nhát kiếm ra.
Một vùng kiếm quang chém xuống, Vĩnh Hằng Võ lập tức đã bị chém lùi về sau ngàn trượng, nhưng Phục Võ cũng lùi về sau gần vạn trượng, thật trùng hợp cô ấy lại lùi về hướng của Vĩnh Hằng Hình, thế là trong lúc đó Vĩnh Hằng Hình bị một tia kiếm quang xuyên qua, bị kiếm Thanh Huyên hấp thu.
Sau khi Phục Võ dừng lại, kiếm Thanh Huyên trong tay cô ấy rung lên, phát ra tiếng kiếm.
Khi nhìn thấy Vĩnh Hằng Hình bị chém chết, sắc mặt của Vĩnh Hằng Võ trở nên cực kỳ khó coi, tất nhiên ông ta càng kinh hãi hơn, vì tay phải của ông ta vẫn còn đang chảy máu.
Nhát kiếm vừa rồi của Phục Võ làm ông ta bị thương.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Phục Võ, khẽ cười: “Còn ai muốn kiếm trong tay cô nương này không?”
Các cường giả nhìn nhau, không ai dám bước ra.
Họ đều không ngốc, dĩ nhiên có thể nhìn thấy được sự đáng sợ của thanh kiếm này.
Ba nhát kiếm giết chết Vĩnh Hằng Hình, quá mạnh.
Ngay lúc này Vĩnh Hằng Võ bỗng biến mất khỏi đó, một luồng khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao đến chỗ Phục Võ như thủy triều.
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !