Cổ Bàn mở mắt ra, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cật lời: “Cổ huynh, ta tôn trọng quyết định của huynh”.
Cổ Bàn bật cười: “Huynh cho rằng ta là người tham sống sợ chết ư? Nếu ta đã chọn huynh thì sẽ cùng huynh đi tới cuối cùng…”
Diệp Quân nhìn chằm chằm gã: “Huynh chắc chắn chưa?”
Cổ Bàn cười to: “Đương nhiên chắc chắn rồi, dù Cổ Bàn ta không phải người tốt gì, nhưng ta vẫn giữ chữ tín, chỉ cần huynh không phản bội ta, ta cũng sẽ không phản bội huynh”.
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Diệp Quân, bây giờ ngươi không còn khả năng chiến thắng nữa rồi. Ta đã tính toán đến tất cả khả năng của ngươi. Ta biết ngươi đã gọi người giúp đỡ, nhưng ta nói thẳng là không có tác dụng gì đâu. Bây giờ ngoài gọi người, ngươi hoàn toàn không còn cách thay đổi tình thế”.
Diệp Quân im lặng, hắn không ngờ đối phương còn biết hắn đã đi gọi người.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, trên mặt là nụ cười tự tin như nắm chắc mọi chuyện trong tay, trận chiến này, nếu Diệp Quân không gọi người thì hắn sẽ thua chắc, dù mấy người trợ giúp kia có đến cũng vô dụng thôi.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nhìn về phía Cổ Bàn: “Cổ huynh…”
Cổ Bàn cười to nói: “Diệp huynh, ta xin nói nhiều mấy câu, hôm nay ta cùng huynh chiến đấu một trận, đánh thắng được thì đánh, đánh không được thì chết!”
Nhìn thấy Cổ Bàn phóng khoáng, Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, bởi vì lúc đầu hắn và Cổ Bàn chỉ là kết thành đồng minh vì lợi ích, nhưng bây giờ hắn ‘đã được xác ở thế thua cuộc’, mà Cổ Bàn vẫn chọn đi theo hắn, đây là điều mà hắn không ngờ tới.
Hắn mỉm cười: "Được."
Chủ nhân bút Đại Đạo hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua Cổ Bàn, nhưng ánh mắt của ông ta nhanh chóng chuyển từ trên người Cổ Bàn đến trên người Diệp Quân: "Diệp Quân, cậu có thể không sợ bởi vì cậu có người nhà, nhưng cậu thực sự muốn hại chết những người xung quanh mình chỉ vì những suy nghĩ của cá nhân mình à? Cậu phải biết là cậu có thể không chết, nhưng bọn họ cũng không có khả năng đó. Nếu cậu đầu hàng và nhận thua thì ta có thể đảm bảo cậu rằng bọn họ sẽ không phải chết."
Cổ Bàn đột nhiên nói một cách khí phách: "Diệp huynh, đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn gã: "Ngươi có thể đừng giả vờ nữa được không? Ngươi sờ vào lương tâm của mình và tự hỏi bản thân một chút xem ngươi có thể đánh bại được nhiều người như vậy không?"
Ánh mắt của Cổ Bàn nhìn xung quanh, khí phách ngất trời: "Nếu bản thể của ta ở đây thì ngươi đợi đấy..."
Chủ nhân bút Đại Đạo xua tay: "Ngày chết tiệt, lỗ tai của ta đã nghe những lời này của ngươi đến mức chai luôn rồi."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: "Ta cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không đầu hàng và nhận thua thì ta sẽ xuống dao giết người."
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, mỉm cười và nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, trước đó ông nói ông biết ta đi mời người tới giúp đỡ, làm sao ông biết được?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nói một cách bình tĩnh: "Nói những thứ này còn có ý nghĩa gì không?"
Diệp Quân gật đầu: "Không có ý nghĩa gì."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Lựa chọn của cậu là gì?"
Diệp Quân không nói gì, mà chỉ lấy ra một cuốn sách cổ có màu đỏ như máu.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày lại: "Thế nào rồi, cậu muốn dùng vật bên ngoài để đánh bại ta à? Cậu có cảm thấy nó thực tế không? Trừ khi cậu gọi cô cô kiếm Hành Đạo của cậu tới, nếu không thì..."
Diệp Quân đột nhiên gập ngón tay lại một chút, một giọt máu rơi vào trong cuốn sách cổ có màu đỏ như máu kia, hai mắt của hắn từ từ nhắm lại: "Diệp Quân ta đã lấy máu thề rằng kiếp này nhất định sẽ hủy diệt các thần điện..."
Thao tác này của Diệp Quân trực tiếp khiến cho tất cả mọi người bị sợ đến ngây người, làm cái gì vậy?
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng có vẻ mặt nghi ngờ, người này đang làm trò quỷ gì vậy?
Mà khi mọi người ở đây đang rất nghi ngờ thì đột nhiên…
Ầm!
Ở chỗ sâu trong vũ trụ, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên tràn vào như một dòng nước lũ.
Trong chớp mắt!
Mọi người trong trận đều ngẩng đầu nhìn lên chỗ sâu bên trên bầu trời với vẻ mặt hoảng sợ.