Mục lục
Hậu duệ Kiếm thần - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này, ngoài thôn bỗng có tiếng vó ngựa.

Mọi người đều nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người đàn ông dẫn theo hàng trăm cận vệ Cổ Thần bước đến.

Người đàn ông đi đầu chính là Diệp Quân.

Nhìn thấy Diệp Quân, mắt Nguyệt Nhi sáng lên, cô ấy phấn khích nói: “Mẹ, là hắn…”

Tần Liên và Nguyên Chấn đều rất bất ngờ.

Diệp Quân bước vào trong thôn, hắn nhìn Nguyên Chấn: “Trưởng thôn…”

Nói rồi hắn lại nhìn Nguyệt Nhi cách đó không xa, mỉm cười nói: “Nguyệt Nhi cô nương, lại gặp nhau rồi”.

Nguyệt Nhi hơi cúi đầu xuống, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Ừm…”

Diệp Quân nói: “Nguyệt Nhi cô nương, trưởng thôn, các ngươi đi theo ta đi, nơi này đã không còn an toàn nữa”.

Nguyệt Nhi nghe Diệp Quân nói thế, bỗng cười rất tươi, cô ấy nắm lấy tay Tần Liên ở bên cạnh, phấn khích nói: “Mẹ, hắn nhớ tới chúng… chúng ta”.

Thấy con gái mình như thế, Tần Liên lắc đầu cười khổ.

Đương nhiên bà ta hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Nguyên Chấn, Nguyên Chấn gật đầu, ông ta bước ra ngoài, sau đó lại nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi dẫn dân làng ở đây đi đi”.

Diệp Quân nhìn Nguyên Chấn: “Các ông không đi à?”

Nguyên Chấn lắc đầu.

Diệp Quân biết đối phương không phải người bình thường nên cũng không ép buộc, ngược lại nhìn Nguyệt Nhi, ngay lúc Nguyệt Nhi đang định lên tiếng, Tần Liên nói: “Diệp công tử, Nguyệt Nhi tự có nơi khác để đi”.

Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Có cần ta giúp không?”

Tần Liên lắc đầu.

Diệp Quân nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi nhìn Diệp Quân, lại nhìn Tần Liên, cô ấy do dự, sau đó nói: “Ta đi theo mẹ và cha, nhưng… cảm ơn ngươi…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Đừng khách sáo, cô bảo trọng”.

Nguyệt Nhi gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân xoay người rời đi.

Nguyệt Nhi bỗng nói: “Đợi… một chút”.

Diệp Quân dừng bước, quay đầu nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy hết can đảm bước đến trước mặt Diệp Quân, lấy một cái bọc nhỏ từ trong ngực ra rồi đặt vào trong tay Diệp Quân: “Cái này… cho ngươi”.

Diệp Quân nhìn bọc nhỏ, trong đó là một đôi giày.

Hắn khá ngạc nhiên.

Nguyệt Nhi cúi đầu xuống, run giọng nói: “Bảo trọng…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn, cô cũng bảo trọng”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc hắn và các thân vệ Cổ Thần dẫn dân làng rời đi.

Sau khi đám người Diệp Quân rời đi, Tần Liên quay đầu nhìn Nguyên Chấn, Nguyên Chấn gật đầu, họ dẫn Nguyệt Nhi sang một bên, Tần Liên lấy một quyển trục ra, bà ta nhìn Nguyệt Nhi nói: “Nguyệt Nhi, viên đá quý mẹ đưa con trước kia đâu?”

Nguyệt Nhi vội lấy một chiếc vòng cổ bằng đá quý từ trong cổ áo ra, đó là một viên đá quý màu đen, có kích thước bằng ngón tay cái, được xuyên qua bằng một sợi dây gai rất bình thường, trên đó cũng có một viên hồ lô đường.

Nhìn thấy viên hồ lô đường, sắc mặt Nguyệt Nhi bỗng đỏ bừng.


Tần Liên cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt phức tạp nhìn viên đá quý, khẽ xoa đầu Nguyệt Nhi, khẽ nói: “Nguyệt Nhi, lát nữa cha mẹ dẫn con về quê…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK