Ở vũ trụ Quan Huyên này, An Vương có thể tránh chiến, có thể trì hoãn, có thể chơi trao đổi.
Nhưng ở Chân vũ trụ thì sao?
Dám không đánh với ta?
Được thôi.
Thế thì ta sẽ giết sạch từ đây cho đến Điện Chân Thần!
Bà ta bị đẩy sang thế bị động chỉ trong nháy mắt!
An Vương bất chợt cười phá lên: “Hay! Hay cho tên Diệp Quân ngươi mi hữu mưu hữu dũng, không ngại máu tanh! Hay lắm!"
Dứt lời, bà ta hóa thành một tia sáng phóng lên cao: “Theo ta!!"
Các thần linh còn lại lập tức đi theo.
Bọn họ làm sao có thể để nhóm Diệp Quân an bình đặt chân vào Chân vũ trụ cho được, bằng không thì toàn bộ thế hệ trẻ này sẽ bị sỉ nhục đến không còn mặt mũi!
...
Trên không trung, An Nam Tịnh lẳng lặng nhìn cánh cửa Thiên Môn nơi xa.
Kỳ Tỉ Thiên và những người khác cũng xuất hiện.
Mộ Niệm Niệm hỏi An Nam Tịnh: “Tịnh cô nương thấy thế nào?"
Sau một hồi im lặng, bà ấy mới nói: “Chuyện của thế hệ trẻ, để chúng nó đánh”.
Có người lại hỏi: “Nếu thế hệ trước...”
An Nam Tịnh đáp giọng lạnh tanh: “Chuyện của đời trước, đời trước đánh”.
Những người khác gật đầu.
Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Ta sợ thằng bé kia... không chịu nổi...”
An Nam Tịnh nhìn cánh cửa, nhẹ giọng đáp: “Sự ra đời của cậu ấy là cao cấp nhất, nên cũng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất vũ trụ này. Chúng ta chỉ có thể che chở cậu ấy khỏi bị người khác ức hiếp, còn lại... Đường của cậu ấy, phải tự đi”.
Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu.
Bọn họ nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Phía dưới, Nạp Lan Ca nhìn Thiên Môn không chớp mắt, kế bên là Lý Bán Tri.
Cô vốn cũng muốn đi theo nhưng đã bị bà ấy cản lại.
Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên hiện đã lên đường đến Chân vũ trụ, An Nam Tịnh và những người khác cũng đi theo bảo vệ.
Nơi đây cần phải có người ở lại chủ trì đại cục.
Bằng không cả vũ trụ Quan Huyên sẽ rơi vào hỗn loạn.
Mà người nhận lấy trọng trách này đương nhiên chỉ có thể là Nạp Lan Ca.
Trên đời có câu nam chủ ngoại, nữ chủ nội mà.
Tuy có những bảo vật do Tần Quan để lại nhưng uy lực của chúng quá lớn, Nạp Lan Ca chưa thể làm chủ toàn bộ, vừa tung ra thì chẳng khác gì lấy mạng đổi mạng.
Cô thì thầm: “Họ sẽ trở lại chứ?"
Lý Bán Tri không đáp.
Trở lại ư?
Ánh mắt bà ấy nhìn Thiên Môn cũng trở nên xa xăm.
Trận chiến năm ấy, cũng có rất nhiều người lên đường.
Nhưng trở về... lại chẳng bao nhiêu...