Cô gái áo bào trắng lại dừng bước, quay đầu nhìn Thanh Khưu, Thanh Khưu cười nói: "Các ngươi đều có mục đích giống nhau, đã như vậy, vì sao không lựa chọn ngồi xuống nói chuyện với nhau?"
Cô gái áo bào trắng lắc đầu: "Mục tiêu của chúng ta không giống nhau, hắn chọn Thiện Đạo, ta chọn Ác Đạo".
Thanh Khưu hơi cau mày: "Cô không cảm thấy điều này là vô nhân đạo sao?"
Ác Đạo!
Tiêu diệt tất cả chúng sinh!
Cô gái áo bào trắng bình tĩnh: "Kiếm Chủ Thanh Sam giết người điên cuồng, Thiên Mệnh Váy Trắng đi tiêu diệt hết thảy sinh linh, phá đạo, bọn họ có nhân đạo không?"
Thanh Khưu vẫn im lặng.
Trên mặt cô gái áo bào trắng không chút biểu cảm: "Trên đời này ai không ích kỷ? Ta tu Đạo, không phải vì chúng sinh! Trên đời không có trật tự, chính là trật tự tốt nhất!"
Sau đó, cô ta quay lưng bỏ đi.
Thanh Khưu im lặng một lúc, sau đó mỉm cười, rồi cầm cuốn sách cổ trước mặt lên và tiếp tục đọc.
Trật tự?
Bà ấy thực sự không muốn quan tâm đến nó nữa!
Trước đây, bà ấy cũng vì anh trai mình mà canh giữ một vũ trụ, nhưng hiện tại, bà ấy chỉ muốn ở bên anh trai mình.
Sống lại một đời?
Khóe miệng Thanh Khưu hơi cong lên, tựa hồ cảm thất rất thú vị.
Lúc này, một cô gái đột nhiên từ phòng bên đi ra, cô gái liếc nhìn hướng cửa sân, tò mò hỏi: "Thanh Khưu tỷ, người vừa rồi là ai vậy?"
Thanh Khưu mỉm cười và nói: "Một người của Tuế Nguyệt Quá Khứ!"
Cô gái chớp chớp mắt: "Rất lợi hại sao?"
Thanh Khưu gật đầu.
Cô gái bước nhanh đi tới bên Thanh Khưu, cười nói: "Lợi hại hơn Thanh Khưu tỷ tỷ sao?"
Thanh Khưu mỉm cười, sau đó nói: "Linh Nhi, làm cơm xong chưa?"
Cô gái cười nói: “Vừa làm xong, món hôm nay chính là món mì trứng yêu thích của anh trai đấy.
Thanh Khưu để sách cổ xuống, khóe miệng hơi nhếch lên: "Món yêu thích nhất... vậy nhất định ta cũng thích, đi thôi!"
Nói rồi bà ấy kéo cô gái đi thẳng vào nhà.
Cô gái đột nhiên lo lắng: "Thanh Khưu tỷ, Tiểu Quân hắn.....".
Thanh Khưu mỉm cười và nói: "Yên tâm, đã có người âm thầm lên kế hoạch cho hắn rồi, hắn sẽ không sao".
Cô gái còn có chút lo lắng: "Nếu như cô gái vừa rồi ra tay với hắn. . . "
Thanh Khưu mỉm cười, sau đó nói: "Muội có biết vì sao cô ta còn sống không?"
Cô gái quay đầu nhìn Thanh Khưu, Thanh Khưu cười nói: "Bởi vì ta muốn cô ta sống, cho nên cô ta còn sống".
Linh Nhi: "…"
Nhìn Linh Nhi ngơ ngác, Thanh Khưu khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của Linh Nhi, sau đó dịu dàng nói: “Bởi vì chúng ta muốn chơi, cho nên mọi người mới có cái để chơi, dù sao tên đó vẫn còn cần họ, cần vài đối thủ, cần ma luyện…nếu chúng ta không muốn chơi, thì cái gì mà Ác Đạo Thiện Đạo, cái gì mà vượt qua Đại Đạo …đều sẽ không được chơi, sở dĩ họ vẫn còn tồn tại chỉ bởi vì chúng ta muốn chơi thôi!”