Diệp Quân đang định đi nhưng lúc này, thời không trên trời chợt tách ra, một nhóm người xông ra ngoài.
Nam nữ đủ cả, có khoảng hai mươi người, những ngươi này đều mặc thần bào.
Học sinh của học viện Thần!
“Chống địch!”
Lúc này một giọng nói bất chợt vang lên trong thành, sau đó một nhóm cường giả áo đen trong thành lao ra đối đầu với nhóm học sinh của học viện Thần.
Trên trời, trong số học sinh của học viện Thần, người đàn ông tóc đỏ cầm đầu cười ngoác miệng: “Các vị, đều là điểm cả đấy! Thoải mái chém giết đi”.
Thoải mái chém giết!
Nghe thấy lời của người đàn ông tóc đỏ, nhóm học sinh lao thẳng về phía nhóm cường giả áo đen. Tuy nhóm cường giả áo đen mạnh, nhưng không phải đối thủ của nhóm học sinh học viện Thần, vừa giao đấu đã có hơn chục cường giả áo đen bị giết.
Mà nhóm học sinh học viện Thần xông vào thành xong, thấy ai giết người đó, cứ giết được một người là sẽ lấy đầu của người đó đi.
Nhóm học viên học viện Thần càng giết càng hăng, rất nhanh, trong thành vang lên từng tiếng la hét thảm thương.
Diệp Quân nhìn thấy cảnh này thì trốn trong góc phố, bởi vì lúc này hắn đang mặc áo bào đen nên rất dễ bị coi là tội dân nơi đây.
Diệp Quân đứng ở góc đường lẳng lặng quan sát, trong thành có rất nhiều người phản kháng, nhưng thực lực của họ kém học sinh nội viện học viện Thần rất nhiều, vì thế khi học viên học viện Thần xông vào thì lập tức thành cuộc tàn sát.
Tội dân!
Diệp Quân nhìn cảnh tượng trước mặt, im lặng.
Lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên có ba người chạy ra khỏi nhà, một nam một nữ và một bé gái, bé gái chừng sáu bảy tuổi, cô bé nhìn xung quanh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mông lung, đầy sợ hãi.
Một nam một nữ đang định đưa cô bé đi trốn, nhưng lúc này một luồng sáng lạnh lẽo đột nhiên vút qua.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông thay đổi rõ rệt, hắn ta lập tức kéo người phụ nữ và bé gái bên cạnh ra sau lưng, sau đó xông lên phía trước, nhưng còn chưa kịp ra tay, một luồng sáng lạnh lẽo đã lóe lên trước cổ họng hắn ta.
Phụt!
Đầu người đàn ông văng ra ngoài, máu tuôn như mưa xối!
“Cha!”
Thấy cảnh này, bé gái lao như điên về phía người đàn ông nhưng bị người phụ nữ giữ lại thật chặt.
Nơi xa, một học viên của học viện Thần đi tới, trong tay hắn ta cầm một con dao ngắn, ánh mắt hắn ta nhìn người phụ nữ, miệng cười toe toét, người vút lên rồi biến mất.
Trong mắt người phụ nữ tràn đầy kinh hãi, nhưng nàng ta không lùi lại, lấy một chiếc khiên cổ ra chắn trước người.
Coong!
Khiên cổ lập tức vỡ tan, người phụ nữ bị hất bay xa hàng trăm mét.
“Mẹ!”