Cơ thể hoàn toàn kiệt sức, thậm chí không thể nhấc nổi một ngón tay.
Cô không biết mình đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên nằm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, cơ thể co giật, nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy rồi khập khiễng đi ra khỏi phòng tập. Bên ngoài trời đã tối, nhìn vẻ hoang vắng xung quanh, nước mắt cô không kiềm chế được mà rơi xuống lần nữa.
Cô vừa đi vừa khóc: “Tại sao Mục và Liên tùy tiện tu luyện một chút là được, mình lại phải vất vả như vậy, tại sao…”
Vừa nói, cô vừa đá mạnh vào những viên sỏi bên cạnh, những viên sỏi bay đi rất xa, cuối cùng lăn xuống bãi cỏ.
Còn bản thân cô thì ngã xuống vì cú đá quá mạnh và ngồi bệt xuống đất, nhưng cô nhanh chóng đứng dậy và khập khiễng đi về phía xa.
Trong đêm tối, chỉ có mình cô, xung quanh đặc biệt vắng vẻ.
Khi cô trở về nơi ở của mình, Mục và Liên đã ngủ say, những giọt nước mắt trên mặt đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự thờ ơ.
Đang lúc cô chuẩn bị ngủ thì có một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở cửa, người phụ nữ này nhìn cô rồi nói: “Lăng.”
Cô nhìn người phụ nữ ở cửa, không nói gì.
Người phụ nữ ở cửa bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhưng cô không nói gì, mặc dù cảm thấy tủi thân và bất mãn nhưng cô cũng không muốn nói gì vì bản thân cô rất kiên cường, chỉ giữ trong lòng.
Người phụ nữ đột nhiên lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc đeo vào cổ cô, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của con, ta tặng con cái này, cái này la độc nhất vô nhị đấy."
Cô ta không nói lời nào, chỉ là một mặt ngọc bội thôi mà, có gì quý hiếm đâu? Hừm, mình không thèm.
Người phụ nữ thấy cô không nói gì, tưởng rằng cô luyện công quá mệt, thế là nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: "Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong cô ta quay người bỏ đi.
Sau khi nhìn người phụ nữ rời đi, cô cúi đầu nhìn mặt ngọc bội trước mặt, nhẹ nhàng chạm vào mặt ngọc bội, tuy vừa rồi rất ấm ức, nhưng giờ phút này cô lại rất vui vẻ.
Lúc này, một cái đầu nhỏ lại gần.
Đó là Mục.
Mục nhìn mặt ngọc bội trong tay cô, lắc đầu nói: "Lăng... Chủ nhân vừa mới tặng ngọc bội cho ngươi sao?"
Cô nhìn Mục, Mục cũng lấy từ trong cổ áo ra một mặt ngọc bội, cười nói: "Nhìn này, chủ nhân đã ban nó cho ta từ lâu rồi, Liên cũng có..."
Khi nhìn thấy mặt ngọc bội của Mục, cô ta quay người đi ngủ, vô cùng tức giận, cái gì mà ngọc bội độc nhất vô nhị, nói dối, một kẻ nói dối chuyên lừa gạt trẻ con...
Mục nói thêm: “Lăng, ta nghĩ chủ nhân có thể không thích ngươi cho lắm.”
Lăng quay đầu nhìn Mục, tiểu Mục cẩn thận phân tích: “Ta đã quan sát rất lâu, chủ nhân lần nào cũng bắt ngươi nghiêm túc tu luyện, nhưng lại chưa bao giờ yêu cầu ta và Liên làm như vậy. Ta nghĩ… có lẽ sau này người muốn đưa ngươi đi, để ngươi tự mình kiếm sống..."
Lăng đột nhiên xoay người, vùi đầu vào gối: “Đi thì đi, một mình ta cũng có thể sống được.”
Mục nói: “Ta tuyệt đối không phải vô căn cứ… Hôm đó ta nghe được chủ nhân nói rằng muốn đưa ngươi đến một nơi gì mà chiến trường của Đông Hoang…”
Lăng vùi mình vào chăn, ánh mắt lạnh như sắt.
Mục nói tiếp: “Lăng, ngươi không cần kiên cường như vậy, ngươi phải học Liên, phải biết làm nũng, đứa trẻ mạnh mẽ quá sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
....."
Vừa nói cô vừa nằm xuống, vừa nằm xuống, bỗng nhiên cô ngồi dậy hét lên một tiếng "A a a a... Liên, sao cô lại tè dầm nữa rồi?"
Liên xấu hổ đỏ mặt, cũng không dám nói gì, cầm liềm đi ra ngoài, chẳng bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng cắt cỏ...
...
Bên cạnh Diệp Quân, nụ cười trên mặt Lăng tu nữ càng ngày càng rạng rỡ hơn, nhưng trên gò má lại hiện lên hai hàng nước mắt trong suốt, chẳng bao lâu, thân xác và linh hồn của cô ta hoàn toàn tiêu tán giữa trời đất...