Không lâu sau đó mọi người đều biết được thân phận của Phương Ngự.
Có thể đến được bữa tiệc này thì chắc chắn không phải là người tầm thường, truyền âm cho người khác đi điều tra một chút là rõ ngay.
Phương Ngự!
Bấy giờ, Phương Ngự đang rất nổi tiếng ở vũ trụ Quan Huyên, vụ việc ở nội các lần trước là do Phương Ngự mà ra.
Uống rượu cùng viện trưởng, còn xưng huynh gọi đệ....
Dĩ nhiên mọi người đều biết có thể là do viện trưởng nhất thời nổi hứng, nhưng không ai dám xem thường. Phải biết rằng người này có khả năng một bước lên mây, hơn nữa không ai dám chắc được quan hệ của gã với viện trưởng đã đạt đến mức độ nào.
Tóm lại nịnh bợ là đúng.
Mọi người đều hiểu đạo lý này, thế là sau khi viện trưởng đi, địa vị của Phương Ngự và nhà họ Phương được tăng lên như tên lửa, hơn nữa còn một đường đột phá tiến lên.
Sau khi ngồi xuống, Phương Ngự cũng khá lo lắng, vì ông lão đã giới thiệu thân phận của mấy người cùng bàn cho gã.
Đều là thế gia đỉnh cấp.
Đều là gia tộc giàu có hàng đầu.
Nếu là trước đây, gã cũng chẳng có cơ hội nói với người ta một câu, nhưng bây giờ họ lại ngồi chung bàn.
Hơn nữa đứng quanh liên tục có người mời rượu gã.
Đừng nói là mấy người ngồi cùng bàn với gã, dù là mấy người đến mời rượu cũng từng là những người mà gã không với tới được, nhưng bây giờ mọi người đều đến mời rượu gã, muốn kết bạn với gã.
Địa vị.
Lần đầu gã cảm nhận được cảm giác sung sướng khi có địa vị…
Một lúc sau, gã bắt đầu chủ động nói chuyện với những người mà trước kia gã không với tới bên cạnh, các thiên tài yêu nghiệt của các thế gia không từ chối gã, đều nể mặt gã, nói chuyện với gã.
Dần dần gã cũng cảm thấy yên tâm, bắt đầu hoà nhập vào trong vòng giao thiệp, các đệ tử thế gia tông môn xung quanh đều liên tục đến nói chuyện với gã, có ý nịnh nọt, không hề có ý che giấu.
Nhìn các thế gia và đệ tử tông môn nịnh nọt mình xung quanh, lần đầu tiên gã nhận ra hoá ra sau khi có địa vị và quyền lợi lại tuyệt vời đến thế.
Ban đêm.
Phương Ngự quay về nơi ở của mình, chính là nơi bên trên cấp cho gã ở, cách vách là tộc Nam Ly và tộc Đông Lý.
Có thể sống ở khu vực này đều là thế gia hàng đầu của thư viện Quan Huyên.
Quay lại nhà chính, gã nhận được một bức thư, là tộc trưởng nhà họ Phương gửi đến, nội dung trong thư là nhà họ Nhạc giục gã nhanh chóng chọn ngày về kết hôn.
Trước kia gã đính hôn với một tiểu thư của nhà họ Nhạc, kết thông gia giữa các thế gia là chuyện hết sức bình thường, thật ra trước đó nhà họ Nhạc vẫn không đồng ý với hôn sự này lắm, vì nhà họ Nhạc là gia tộc đứng đầu ở Ung Châu, thực lực và thế lực hơn hẳn nhà họ Phương, có thể nói việc đính ước trước đó là nhà họ Phương trèo cao.
Mấy năm nay nhà họ Nhạc cũng rất không hài lòng với gã, thậm chí nghe nói có ý hủy hôn, gã không ngờ bây giờ đối phương lại giục hôn, hơn nữa còn có vẻ rất gấp, như thể sợ gã hối hận.
Phương Ngự nằm trên giường, mặc dù gã nhắm mắt lại nhưng lại một đêm không ngủ.
Hắn nhận ra những chuyện trước kia hắn nghĩ phải phấn đấu cả đời mới có được, bây giờ hắn chỉ cần muốn là có được trong tay…
Ngày hôm sau.
Điện Quan Huyên Vệ.
Vì Phương Ngự là Nhất thống lĩnh nên gã có đại điện riêng của mình.
Lúc này Cam Tiếu bỗng bước vào, Phương Ngự vội đứng lên: “Cam trưởng lão”.
Cam Tiếu mỉm cười nói: “Bữa tiệc tối qua có vui không?”
Phương Ngự cười nói: “Cũng ổn, quen được với không ít bạn”.
Cam Tiếu gật đầu, sau đó nói: “Là thế này, cuộc khảo sát nhận đệ tử mỗi tháng một lần của Quan Huyên Vệ sắp bắt đầu rồi, ngươi là Nhất thống lĩnh, bây giờ ngươi sẽ phụ trách chuyện này, nói cách khác ngươi có thể quyết định ai được thông qua hoặc bị loại…”