Phạn Chiêu Đế phất tay áo lên, một mảng biển màu máu lập tức dâng lên hàng vạn trượng, che lấp cả bầu trời. Diệp Quân và Lăng Tiêu bị biển máu mạnh mẽ đó ép dừng lại ngay tại chỗ, ánh đao và ánh kiếm của bọn họ cũng lập lòe không thể đấu lại.
Phạn Chiêu Đế lại bước ra một bước, bước đi này khiến cho biển máu vạn trượng kia đột nhiên dội thẳng xuống đỉnh đầu của Diệp Quân và Lăng Tiêu, sức mạnh to lớn ấy khiến kiếm ý và đao ý của bọn họ bị trấn áp hoàn toàn, mảnh thời không nơi họ đang đứng cũng bị sụt lún, trở thành một khoảng không tịch mịch!
Diệp Quân tay phải nắm kiếm Thanh Huyên, nghiến chặt răng, lúc này ác niệm của Phạn Chiêu Đế đã mạnh hơn không chỉ mấy chục lần so với khi còn ở Chân vũ trụ, cho dù là kiếm ý trật tự của hắn cũng không có cách nào chống lại được ác niệm đó.
Phải biết rằng, kiếm ý trật tự của hắn đã được tín ngưỡng của Tịnh tông chủ củng cố, vậy mà vẫn không đủ!
Hắn không ngờ rằng sau khi Phạn Chiêu Đế cắn nuốt sức mạnh chúng sinh ở vũ trụ cấp mười cùng tu vi của Tổ Đạo lại có thể trở nên mạnh mẽ kinh khủng đến như vậy.
Đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên phá tan uy thế của hơi thở ác niệm kia, rồi bổ một đao thật mạnh về phía Phạn Chiêu Đế, nhưng còn chưa kịp tới gần cô ta đã bị đánh bay ra ngoài.
"Đại ca!"
Thấy Lăng Tiêu bị đánh bay, Diệp Quân không hề do dự mà lập tức thiêu đốt cơ thể của mình, hóa thành một luồng kiếm quang vọt đến chỗ Phạn Chiêu Đế, nhưng hắn vừa đến gần cô ta thôi đã bị luồng ý niệm vừa đáng sợ vừa mạnh mẽ chấn kinh bất động tại chỗ, kiếm ý trật tự quanh thân cũng bị trấn áp nát tan ngay trong một khắc đó.
Diệp Quân cố gắng chống lại sức mạnh ác đạo khủng khiếp này, khóe miệng hắn đã có một vệt máu tươi chảy xuống, đến mức hắn cảm thấy ngủ tạng đã bị phế bỏ, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Uy thế của một ý niệm mà lại có thể đáng sợ đến như vậy!
Phạn Chiêu Đế thản nhiên nhìn Diệp Quân đang khổ sở chống đỡ kia: "Vậy là đã thiêu đốt thân thể rồi? Ta chỉ mới xuất chưa đến hai phần thực lực đấy".
Hai phần sức mạnh!
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, hắn có thể cảm nhận được Phạn Chiêu Đế không hề nói dối về những gì sau khi cô ta đột phá.
Không chỉ là cấp độ cao nhất của Ác Đạo, mà còn nắm giữ sức mạnh của toàn bộ sinh linh trong vũ trụ cấp mười. Còn về thực lực của cô ta trong vũ trụ cấp mười này, giống như từ trên đỉnh núi cao nhìn xuống vậy.
Diệp Quân cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên ở trong tay mình, kiếm kêu không ngừng. Lúc này, kiếm ý trật tự của hắn sau khi đã có được sự công nhận của Tịnh tông chủ đã đạt đến một trạng thái đỉnh cao nhất. Luồng kiếm ý này khiến hắn cảm thấy hơi xa lạ, nó đến quá bất ngờ, hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên vẫn chưa thể thực sự phát huy hết uy lực của kiếm ý trật tự này.
Mà giờ phút này, hắn hoàn toàn không có thời gian để thích ứng với luồng kiếm ý trật tự hoàn toàn mới này.
Đánh!
Diệp Quân ngừng suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Phạn Chiêu Quân ở phía xa xa, suy nghĩ vừa lay động, kiếm đã chém tới trước mặt Phạn Chiêu Đế.
Sức mạnh của ba loại huyết mạch đồng thời bốc cháy!
Kiếm quang như máu.
Đến lúc này, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải dốc hết sức lực mà chiến đấu.
Uy lực của một nhát kiếm này giống như luồng gió mạnh, chớp mắt đã cuốn sạch vũ trụ chư thiên vạn giới, áp đảo hết tất cả.
Tuy nhiên, khi nó vừa đến gần Phạn Chiêu Đế, một luồng kiếm quang đỏ như máu này trong nháy mắt biến mất. Tiếp sau đó, Diệp Quân giống như con diều bị đứt dây, lập tức bị đánh bay ra ngoài, nhưng rất nhanh sau đó, một bàn tay đã đỡ hắn lại, còn giúp hắn ngăn lại vô số sức mạnh Ác Đạo.
Lăng Tiêu!
Sau khi Diệp Quân dừng lại, khóe miệng hắn không ngừng chảy máu. Hắn nhìn Phạn Chiêu Đế ở phía xa xa, hai huynh đệ bọn họ đồng thời biến mất ngay tại chỗ.
Kiếm Quang Hiện!
Đạo Quang Ngưng!
Có thể nói, bây giờ hai người chính là kiếm tu và đao tu mạnh nhất trong vũ trụ cấp mười này. Hai người hợp lực lại với nhau, uy lực bộc phát ra thì cho dù là ý chí Tổ Đạo cũng đều có thể dễ dàng nghiền nát và tiêu diệt. Tuy nhiên, hai người chỉ vừa đến gần Phạn Chiêu Đế đã lập tức bị một luồng ý niệm Ác Đạo vô hình trấn áp ngay tại chỗ.