Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó đáp: “Tháp gia, ta có thể giết người hơn ta tới tận mấy cảnh giới, việc này có nghĩa là gì?”
Tiểu Tháp không hiểu: “Có nghĩa gì?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa rằng có rất nhiều lúc cảnh giới chẳng có liên quan gì tới thực lực cả”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì? Nói kỹ hơn đi!”
Diệp Quân cười nói: “Nói một cách đơn giản,cảnh giới sẽ có mức độ, giống như hai thanh kiếm, một thanh chỉ được tạo ra theo cách thông thường, thanh còn lại qua nhiều lần tôi luyện, cùng là kiếm, thế nhưng thanh kiếm đầu tiên chắc chắn chẳng thể so bì được với thanh kiếm thứ hai”.
Hắn ngừng lại rồi lên tiếng: “Tu hành giống như xây lầu, nếu như nền móng không vững, cho dù xây thành lầu cao vạn trượng thì cũng chỉ như miệng cọp gan thỏ, một ngọn gió thổi qua sẽ đổ luôn. Loại cảnh giới này không có ý nghĩa gì. Vậy nên ta cảm thấy khi ta tu một cảnh giới thì phải tu luyện nó tới mức cao nhất, tới cuối cùng sẽ có sự thăng tiến vượt bậc”.
Tiểu Tháp trầm mặc.
Giọng nói bí ẩn vang lên: “Đỉnh của chóp!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Tháp gia, ta nói có đúng không?”
Tiểu Tháp trầm mặc một lát, sau đó nói: “Miễn cưỡng đúng!”
Diệp Quân chớp mắt, thế nào gọi là miễn cưỡng đúng? Đúng chính là đúng, sai chính là sai mà!
Đương nhiên, hắn cũng không phản bác!
Tháp gia có bảo bối!
Phải lấy lòng cho tử tế!
Tiểu Tháp lại nói: “Vậy nên ngươi muốn đợi đột phá tự nhiên à?”
Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ cảm thấy ta vẫn chưa đạt tới cực hạn bản thân, nếu như đạt tới cực hạn bản thân thì cảnh giới này đương nhiên cũng sẽ đột phá”.
Tiểu Tháp nói: “Có thể!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định nói gì đó, đúng vào lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện một trận pháp dịch chuyển, một giây sau, một chàng trai xuất hiện trước mặt hắn.
Chàng trai có thân hình vạm vỡ, mắt to mày rậm, mặc một bộ đồ da thú, để tóc rẽ ngôi, kiểu tóc này thoạt nhìn hơi tức cười.
Trong tay gã cầm một sợi xích sắt, đầu cuối của xích sắt là một quả cầu sắt lớn.
Lúc chàng trai nhìn thấy Diệp Quân thì đột nhiên cau mày: “Thứ gì đây? Ngươi có cảnh giới Phá Không à?”
Diệp Quân gật đầu, trong lòng thầm phòng bị.
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Cảnh giới Phá Không tới đây để làm gì?”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Vậy ta nên tới tầng nào?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân rất lâu, nói: “Ngươi có biết ta có cảnh giới gì không?”
Diệp Quân nhìn chàng trai, lắc đầu.
Chàng trai bình tĩnh nói: “Ta là yêu thú cấp Đế!”
Yêu thú!