Hắn đáp ngay: “Không biết cô ấy có đi Yến Kinh luôn không?"
Tô Tử: “Để tôi đi hỏi”.
Nói rồi thì rút điện thoại ra bấm bấm.
Một hồi sau, cô ấy cất nó vào, nói với Diệp Quân: “Đi rồi, nhưng tôi biết cô ấy ở đâu”.
Diệp Quân cười: “Vạn Kiếm Sơn Trang”.
Tô Tử gật đầu: “Chính xác”.
Diệp Quân: “Tôi nhờ Tiểu Tuyết dẫn đi là được”.
Tô Tử: “Tôi đi cùng anh”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ngày mai đã phải lên đường rồi, mà cô còn nhiều việc cần xử lý. Để tôi đi hỏi thăm trước rồi trở về nhà họ Tô, ngày mai chúng ta cùng đi Yến Kinh”.
Về nhà họ Tô?
Tô Tử mừng thầm trong bụng, mỉm cười đáp: “Được”.
Mà cô ấy quả thật cũng còn rất nhiều việc phải làm.
Diệp Quân: “Ừm”.
Tô Tử gọi Tiểu Tuyết đến. Diệp Quân đưa Tô Tử về nhà rồi cùng Tiểu Tuyết đến Vạn Kiếm Sơn Trang.
Không lâu sau đã đến nơi.
Hắn vừa mới xuất hiện đã được một ông lão tóc trắng ra tiếp đón: “Diệp công tử”.
Diệp Quân gật đầu: “Cô Lăng có ở đây không?"
Ông lão: “Có, nhưng hiện đang tắm rửa. Mời cậu đến phòng khách đợi trong chốc lát, cô ấy sẽ đến ngay”.
Diệp Quân: “Được”.
Hắn được dẫn đến phòng khách, bên trong bài trí cực kỳ trang nhã, nào là tranh thủy mặc treo trên tường và kệ gỗ chất đầy những quyển sách cổ.
Đúng lúc này, Hiên Viên Lăng xuất hiện. Cô ấy không mặc váy dài nữa, thay vào là một bộ trường bào màu trắng giản dị, không có họa tiết trang điểm, để tóc xõa tung sau vai.
Trông trang nhã vô cùng.
Gương mặt cô lại bị che phủ bởi một lớp khăn lụa, chỉ còn nhìn thấy ánh mắt.
Hiên Viên Lăng chậm rãi đi đến, ngồi xuống đối diện dh, tự mình pha trà, cười nói: “Không ngờ anh Diệp lại đến đây”.
Diệp Quân mỉm cười: “Tôi đến để hỏi thăm một vài huyện”.
Hiên Viên Lăng: “Mời anh”.
Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Cô có biết Vị Lai Tông không?"
Vị Lai Tông?
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt cô gái: “Anh biết?"