Trong một căn nhà đổ nát ở ngoại ô.
Có một ông lão đứng trong sân vung nắm đấm, trong lúc vung quyền, không gian thi thoảng sẽ dao động. Người này là cha của Cố Trần.
Ông lão luyện tập một lúc, sau đó cười nói: “Quan Huyên Pháp này hay thật đấy, hiện tại ta có thể xem là cảnh giới Tông Sư rồi, với cảnh giới của ta bây giờ hoàn toàn có thể tìm một công việc không tệ”.
Người phụ nữ đang rửa rau ở cách đó không xa không nói gì, chỉ cười rất tươi, bây giờ Cố Trần đã không còn cờ bạc nữa, chẳng những thế còn gia nhập thư viện Quan Huyên, sức khoẻ trượng phu cũng ngày càng tốt hơn. Bây giờ bà ta chỉ cảm thấy bây giờ chết cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa.
“Cha, mẹ!”
Lúc này, Cố Trần bỗng dưng chạy vào, trong tay gã xách một con gà nướng và một bầu rượu, hưng phấn nói: “Viện trưởng thắng rồi, viện trưởng thắng rồi”.
“Vậy sao?”
Nghe thấy lời của Cố Trần, đôi phu thê cũng hưng phấn vô cùng, bọn họ biết khi nãy Thập Hoang bị tấn công, viện trưởng xuất hiện ngăn cản, vì bọn họ cũng có dâng hiến chút sức mạnh tín ngưỡng nhỏ nhoi của mình.
Người phụ nữ cười khẽ, ngày tận thế cách bà ta quá xa, dù sao có viện trưởng gánh nên vấn đề cũng không quá lớn.
Còn ông lão thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta biết chuyện khi nãy nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần sơ suất, e rằng bọn họ đều sẽ phải chết.
Cổ Trần đặt gà nướng và rượu xuống bàn trong sân, sau đó hưng phấn nói: “Viện trưởng ngầu lắm, cha, mẹ, hai người có biết Đại Đế không? Chậc chậc, Đại Đế thậm chí còn không có khả năng đánh trả trước viện trưởng…”
Người phụ nữ ở bên cạnh bỗng nói: “Trần Nhi, Đại Đế này mạnh lắm à?”
Cổ Trần nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên, đó là cảnh giới mạnh nhất của Thập Hoang chúng ta, mục tiêu của con là trở thành một Đại Đế…”
Người phụ nữ nhất thời hơi tò mò: “Nếu con trở thành Đại Đế thì mỗi tháng sẽ có bao nhiêu bổng lộc?”
Nét mặt hai cha con trở nên cứng đờ.
Thấy nét mặt của hai cha con, người phụ nữ biết có lẽ mình lại làm trò cười, bà ta cười ngượng ngùng, sau đó nói: “Đại Đế cũng phải ăn mà”.
Cố Trần cười nói: “Mẹ, nếu nhi tử của mẹ trở thành Đại Đế thì tiền thật sự chỉ là vật ngoài thân với chúng ta mà thôi”.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn Cố Trần: “Nhảm nhí, con không biết bây giờ cưới một cô vợ phải mất bao nhiêu tiền à, Lý Việt ở cạnh nhà chúng ta kìa, nhi tử ông ta thích một cô nương, con có biết sính lễ là bao nhiêu không? Một nghìn Tiên Tinh đó! Không chỉ thế còn yêu cầu một căn nhà ở trong thành… Trời ạ, bây giờ căn nhà tệ nhất ở trong thành cũng có giá hai trăm mấy nghìn Tiên Tinh rồi”.
Nói xong, bà ta khẽ thở dài: “Tính tới tính lui bổng lộc một tháng của cha con cũng chỉ có bốn mươi năm mươi viên, trừ đi chi tiêu, dù cha con làm trâu làm ngựa cũng phải mất mấy chục năm mới mua được một căn, sao bây giờ thành thân còn phải có nhà nữa thế”.
Cố Trần vội vàng an ủi: “Mẹ đừng lo những việc này, bây giờ nhi tử của mẹ đã gia nhập thư viện Quan Huyên rồi”.
Người phụ nữ liếc Cố Trần, ngắt lời gã: “Dù bây giờ con đã gia nhập thư viện Quan Huyên, nhưng tiếng tăm của con không được tốt, mẹ tìm người mai mối, người ta vừa nghe thấy tên con đã nói là thiếu niên cược trứng đó à! Nó đã cược được trứng rồng chưa?”
Cố Trần hơi lúng túng.
Thấy người phụ nữ còn muốn lải nhải không ngừng, ông lãi bên cạnh cất lời: “Trần Nhi về rồi, mau nấu cơm đi!”
Người phụ nữ gật đầu, sau đó rửa rau vừa rửa xong lại một lần nữa rồi đứng dậy đi nấu ăn, mà lúc này, bà ta bỗng dưng nhìn ra cửa: “Cháu!”
Trước cửa có một người đàn ông đang đứng, người đó là Diệp Quân!
Nghe thấy lời của người phụ nữ, Cố Trần và ông lão quay đầu nhìn ra cửa, khi thấy Diệp Quân, sắc mặt Cố Trần nhất thời thay đổi, gã vội vàng chạy tới muốn quỳ xuống, nhưng lại bị một sức mạnh nhẹ nhàng đỡ dậy.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, hắn nhìn rượu và đồ ăn trên bàn: “Đang định dọn cơm à?”
Cổ Trần hơi căng thẳng nói: “Viện…”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cứ gọi ta là Diệp Quân được rồi, ta đến ăn nhờ, được chứ?”
Cố Trần còn định nói gì đó, người phụ nữ bên cạnh đã cất lời: “Trần Nhi, còn nhìn gì nữa? Mau bảo bạn con ngồi xuống! Mẹ đi nấu ăn ngay đây”.
Dứt lời, bà ta bước nhanh đến bếp lò, sau đó lấy một miếng thịt xông khói trên xà nhà xuống.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó đi tới một bên, đang định ngồi xuống thì Cố Trần vội đi tới, muốn dùng ống tay áo lau ghế, nhưng lại bị Diệp Quân ngăn cản, hắn cứ thế ngồi xuống, sau đó mỉm cười nhìn Cố Trần đang có vẻ căng thẳng: “Kính trọng người khác không cần thiết phải hạ thấp mình, hạ thấp mình sẽ trông rất giống bề tôi, chỉ cần lễ phép là được”.
Nghe thấy lời Diệp Quân, Cố Trần do dự một lát, sau đó cũng ngồi xuống.
Diệp Quân cười nói với ông lão ở đối diện: “Ông cụ, ông cũng ngồi đi”.
Dù ông lão hơi căng thẳng, nhưng dù sao cũng là người từng trải, hơn nữa Diệp Quân còn hoà nhã như thế, nên ông ta cũng không suy nghĩ nhiều mà ngồi xuống.
Diệp Quân cười nói với Cố Trần: “Gần đây ở thư viện thấy sao?”
Cố Trần cũng thả lỏng hơn, mỉm cười nói: “Khá tốt, tháng sau ta sẽ tham gia khảo hạch học viên ngoại viện”.
Diệp Quân hỏi: “Tự tin không?”
Cố Trần lập tức gật đầu: “Có”.
Diệp Quân lại cười hỏi: “Còn cá cược không đấy?”
Cố Trần vội vàng lắc đầu: “Không không…”
Sau đó, gã cười khổ nói: “Lúc trước viện trưởng nói đúng, làm người không thể gửi gắm tương lai và hy vọng vào may mắn hư vô mờ mịt, trước đây ta mê muội, không nghe lọt tai những lời khuyên của viện trưởng, hầy…”
Diệp Quân gật đầu: “Bây giờ sửa đổi cũng không phải là muộn”.
Nói xong, hắn đưa một chiếc nhẫn không gian cho Cố Trần: “Bên trong có một ít sử tịch, bình thường ngươi có thể đọc, ngoài ra còn có một quyển Quan Huyên Pháp được ta chú thích rồi, có ích cho việc tu luyện hiện tại của ngươi”.
Cố Trần vội vàng đứng dậy muốn hành lễ nhưng bị Diệp Quân ngăn cản, hắn cười nói: “Trước kia ta từng nói một câu với huynh đệ của mình là, mục đích chúng ta thành lập trật tự là để người trẻ tuổi thế hệ này không mất hy vọng với tương lai… Nếu một ngày nào đó ngươi đi xa hơn, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời này”.
Thấy Diệp Quân đối xử với mình như thế, Cố Trần cảm động đến rơi nước mắt, gã nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ khắc sâu lời viện trưởng nói vào lòng”.
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này, mẹ của Cố Trần bưng mấy đĩa đồ ăn lên, bà ta chùi tay lên yếm, sau đó cười nói: “Hơi vội nên không có nhiều món, Tiểu Quân, cháu đừng để bụng nhé”.
Nói xong, bà ta dè dặt đẩy hai đĩa thịt đến trước mặt Diệp Quân.
Tiểu Quân!
Nghe thấy lời người phụ nữ, khuôn mặt của Cố Trần và ông lão đều co lại.
Diệp Quân cười nói: “Bác gái khách sáo quá, nào, chúng ta ăn cơm thôi”.
Suốt bữa cơm, Cố Trần và ông lão vô cùng căng thẳng, còn người phụ nữ kia lại chẳng căng thẳng chút nào, còn nói đủ chuyện thường ngày với Diệp Quân.
Bà ta rất biết ơn Diệp Quân, vì nếu trước đây không nhờ Diệp Quân mang thuốc đến thì bây giờ ông bạn già của bà ta đã đi dời nhà ma rồi. Không chỉ thế cũng vì bên cạnh Cố Trần có một người bạn như thế…
Bậc cha mẹ đều mong con mình có những người bạn giỏi giang.
Sau khi ăn xong, Diệp Quân muốn rời đi, cả nhà Cố Trần tiễn hắn đến cửa, lúc này, dường như nhớ tới gì đó, người phụ nữ lấy một lá bùa hộ mệnh ra đặt vào tay Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Tiểu Quân, đây là bùa phù hộ ta xin từ miếu cầu Đại Đế phù hộ, cháu đeo đi, nghe nói linh lắm, cháu đeo nó vào, chắc chắn Quân Đế sẽ phù hộ cháu”.
Mọi người: “…”