Diệp Quân khẽ gật đầu, ở đây cũng giống như hệ Ngân Hà, chỗ khác biệt là nơi đây có phúc vận bảo hộ, cho nên còn có thể sống hạnh phúc, mà người dân ở hệ Ngân Hà … phải sống dưới rất nhiều áp lực.
Đạo sĩ Trương đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tả Nhạn ở trong sân, thở dài nói: "Vận may của cô gái này thật sự rất đáng ghen tị!"
Diệp Quân gật đầu, cũng không nói gì.
Đạo sĩ Trương đột nhiên nhìn Diệp Quân: “Cậu không ghen tị sao?"
Diệp Quân mỉm cười: "Ghen tị cái gì?"
Đạo sĩ Trương mỉm cười: "Cậu nhóc, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, ta đã biết cậu có đầu óc thông minh, ta không tin cậu không biết cô ấy có được cơ duyên gì."
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ta cảm thấy rất tốt mà”.
Đạo sĩ Trương liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Xem ra ta đánh giá thấp cậu rồi."
Diệp Quân mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Đạo sĩ Trương nói: "Nếu ta không nhầm, ngày mai bọn họ sẽ hợp lực phá phong ấn. Khi chuyện đó xảy ra, người từ bên ngoài sẽ tiến vào, nếu muốn rời đi thì trước tiên phải liên lạc với Tả Nhạn cô nương."
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Được."
Sau khi tán gẫu mấy câu, đạo sĩ Trương rời đi
Nhìn đạo sĩ Trương rời đi, Diệp Quân cau mày suy nghĩ một lát, hắn lắc đầu, mặc kệ đối phương đến nơi này có mục đích gì, cũng không liên quan gì đến hắn, hắn ra ngoài sân, vừa ra ngoài thì nhìn thấy Tả Nhạn đang ngồi trên đầu tường, tay cầm một quả dưa chuột đang gặm dở.
Nhìn thấy Diệp Quân, Tả Nhạn không nói gì, chỉ lấy ra một quả dưa chuột ném cho hắn.
Diệp Quân nhận lấy dưa chuột, cắn một miếng, cười nói:
"Cảm ơn."
Tả Nhạn gật đầu, không nói gì cả.
Diệp Quân trèo lên tường, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nói: "Phải đi à?"
Tả Nhạn gật đầu: "Ừ.”
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cũng muốn ra ngoài, cô có cách nào không?"
Tả Nhạn quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: "Có lẽ hơi mạo muội nhỉ."
Tả Nhạn nói: "Ta không thể bảo đảm."
Diệp Quân mỉm cười: "Không sao, nếu không được thì sau khi ra ngoài giúp ta mang thư đến cho tỷ tỷ ta là được, tỷ ấy sẽ tìm cách đón ta."
Tả Nhạn mỉm cười: "Huynh có tỷ tỷ à?"
Diệp Quân gật đầu, hắn lấy ra một lá thư đưa cho Tả Nhạn, Tả Nhạn nhận lấy bức thư, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, đêm nay không có sao, không có trăng, cô ấy nói khẽ: "Mặc dù trước kia ta vẫn luôn muốn rời khỏi đây, nhưng khi thật sự sắp rời đi, ta phát hiện khoảng thời gian ở nơi này thật ra cũng khá tốt, không có đấu đá, mỗi ngày cũng không cần tu luyện, có thể chơi bời tùy thích, sau khi ra ngoài..."
Nói đến đây, lông mày cô ấy hơi nhíu lại, giữa hai hàng lông mày có chút u buồn.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Trở nên mạnh mẽ hơn."
Tả Nhạn quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Khi thực lực đủ mạnh thì có thể chơi bời tùy thích."
Tả Nhạn cười nói: "Huynh nói đúng, nhưng việc đó sẽ mất rất nhiều thời gian."
Diệp Quân gật đầu: “Cứ từ từ."
Tả Nhạn nói: "Ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài."
Vừa nói, cô ấy đột nhiên lấy ra một quyển sách cổ từ trong lồng ngực đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân khó hiểu.
Tả Nhạn bình tĩnh nói: "Ta đã chép một bản sao của cuốn sách cổ mà sư phụ đưa cho ta."
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Cái này rất quý giá."
Tả Nhạn quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Ai thấy thì có phần”.
Diệp Quân lắc đầu từ chối: "Đây là cơ duyên của cô."
Tả Nhạn cười một tiếng: "Đừng từ chối."