Mà hắn cũng nhờ chiến đấu không ngừng mà tăng từ một phần thần tính lên hai phần thần tính.
Diệp Quân đứng tại chỗ, xung quanh hắn có đao quang liên tục loé lên, nhưng Diệp Quân vẫn cố thể đối phó một cách dễ dàng, không hề lùi bước.
Cứ thế sau mấy canh giờ, vô số tia đao quang kia đều bị Diệp Quân ngăn lại.
Hắn không tấn công mà vẫn luôn phòng thủ!
Sau mấy canh giờ, hắn dễ dàng tránh được tất cả đòn tấn công của hình nộm.
Diệp Quân đột nhiên cầm kiếm đâm về phía trước.
Vụt!
Trong nháy mắt, theo những tia đạo quang vỡ tan tành, hình nộm kia lập tức bị đẩy lui mấy nghìn trượng.
Vừa dừng lại, trên người hình nộm đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn hơi nhếch môi nhìn hình nộm phía xa.
Hai phần thần tính!
Không chỉ có thế, sức chiến đấu và kiếm ý của hắn cũng tiến bộ rất nhiều.
Có thể nói, hiện tại cao thủ mười phần thần tính đã không uy hiếp được hắn nữa rồi.
Lúc này, vết thương trên người hình nộm kia nhanh chóng lành lại.
Thấy thế, Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên, trong lúc giao chiến với hình nộm này, hắn phát hiện năng lực tự chữa lành của nó rất kinh khủng, nhưng đương nhiên là không thể bằng hắn được.
Diệp Quân cẩn thận nghiên cứu hình nộm, hắn phát hiện sở dĩ hình nộm khôi phục nhanh như thế là vì chất liệu đặc biệt của nó, đây là một loại kim loại đặc biệt mà hắn chưa từng thấy.
Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Ngươi mau đi xem cô gái kia, mẹ kiếp… ngươi nhanh lên…”
Nghe thấy lời của Tháp gia, Diệp Quân nhất thời sửng sốt, Nhất Niệm làm sao?
Diệp Quân không dám suy nghĩ nhiều mà biến mất khỏi vị trí ban đầu, lúc xuất hiện một lần nữa, hắn đã ở trước mặt Nhất Niệm, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân ngây người.
Thời không xung quanh cô ta đã trở thành một dáng vẻ kỳ lạ như bị dao cắt thành vô số mảnh, Nhất Niệm nằm bên trong, hai tay cô ta chơi đùa thời không trước mặt, sau đó những mảnh thời không kia lại bắt đầu sắp xếp lại, sau đó thân thể Nhất Niệm lúc hư lúc thực, lúc biến mất, lúc xuất hiện một cách kỳ lạ…
Trong thời không kỳ lạ đó, Nhất Niệm chơi đùa ngày càng hăng say, mãi đến khi thời không xung quanh bắt đầu rung động dữ dội, không chỉ thế mà nó còn dần trở nên hư ảo.
Thấy khung cảnh trước mắt, Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Tháp gia, cô ta đang làm gì thế?”
Tiểu Tháp lo lắng nói: “Ngươi mau bảo cô ta dừng lại, ta sắp không chịu được nữa rồi!”
Nghe thấy thế Diệp Quân vội nói: “Nhất Niệm”.
Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Quân, Nhất Niệm trong thời không kỳ lạ đột nhiên dừng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, sau đó cười khẽ rồi tiến lên một bước, vừa bước tới, thời không sau lưng cô ta lập tức bình thường trở lại, thời không vốn rung động xung quanh cũng trở nên phẳng lặng.