Một tiếng nổ động trời vang lên, sóng khí đáng sợ nổ tung, sau đó hai người cùng lùi về sau.
Diệp Quân lùi lại cả ngàn trượng, hắn cầm kiếm vung lên, sức mạnh kiếm ý cực mạnh lao ra từ trong kiếm của hắn, kiếm ý này đột nhiên kéo cơ thể hắn, dừng lại rồi tiếp tục lùi về phía sau.
Lúc này Triệu Lão ở phía xa cũng dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn khí tức ngày càng mạnh của Diệp Quân, sầm mặt nói: “Kỳ Mạc, ra tay đi”.
Ông ta quyết định không đánh đơn với Diệp Quân nữa.
Ông ta muốn đánh hội đồng.
Thế nhưng lại không có tiếng đáp lời nào cả.
Không có động tĩnh?
Triệu Lão nhíu mày, ông ta nhìn sang bên phải, lúc này ông ta ngạc nhiên nhận ra Kỳ Mạc vốn dĩ trốn trong tối bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Chuyện gì đây?
Triệu Lão vẫn hơi ngờ vực, lại nói: “Kỳ Mạc?”
Chỗ đó vẫn không có tiếng động, không có tiếng đáp lời.
Thấy thế, sắc mặt Triệu Lão trở nên u ám, không phải tên này chạy trốn rồi đấy chứ?
Diệp Quân đối diện ông ta cũng nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Ông không định một đánh một nữa sao?”
Triệu Lão ngưng suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, ông ta không nói gì cả, tay phải dần siết chặt lại, trong lòng bàn tay phải của ông ta, từng luồng khí màu đen bỗng bay ra.
Mặc dù không biết tại sao Kỳ Mạc lại đột nhiên lâm trận bỏ chạy nhưng lúc này ông ta đã không còn đường lui, chỉ đành đánh đến cùng.
Lúc này ông ta cũng quyết định không ẩn giấu thực lực nữa.
Diệp Quân bình tĩnh nhìn Triệu Lão nhưng kiếm ý vô địch quanh người đã bắt đầu tụ lại thành một thanh kiếm.
Lúc này Triệu Lão bỗng xòe tay, thoáng chốc một viên ngọc màu đen bay ra từ lòng bàn tay ông ta.
Ầm!
Viên ngọc màu đen đó toát ra luồng sáng màu đen, ánh sáng đen này lập tức bao phủ cả Đạo Thị.
Lúc này Diệp Quân đã xuất hiện trong thế giới bóng tối.
Lúc này giọng Thần Dã vang lên: “Đây là Thần Châu Địa Ngục trong truyền thuyết, nó có thể triệu hồi thần giới địa ngục, nhốt người vào trong đó, ngươi…”
Còn chưa dứt lời, xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều tiếng kêu chói tai, sau đó từng trận cuồng phong đáng sợ thổi đến từ bốn phía, lạnh thấu xương.
Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn xung quanh, khắp nơi đều tối đen như mực, hắn chẳng nhìn thấy gì cả.